Lệ Minh Viễn nghe cô nói xong liền nghĩ rằng có thể bản thân anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô nhóc này vẫn là cô nhóc của anh... cô sẽ không vì học được chút gì đó mà biến thành một người khác, chẳng phải bản chất vẫn là chính cô hay sao?
Nếu cô đã muốn học vậy thì cứ học đi.
Có điều. “Ở bên ngoài cũng không cần tỏ vẻ như vậy, em thế nào thì cứ như vậy đi... vợ của Lệ Minh Viễn anh không cần hao tâm tổn sức đi đối phó với người nào hay phải lựa ý hùa theo ai...
Chỉ cần anh cảm thấy đủ, vậy là đủ rồi.
Tô Noãn Tâm nghe vậy liền nở một nụ cười rạng rỡ ngay tức khắc nói: “Em còn tưởng chú mời cô giáo đến dạy học là vì muốn nghiêm khắc với em thêm chút nữa cơ, không ngờ là chủ căn bản còn không để ý những thứ này!”
Quả thực là Lệ Minh Viễn có tính toán riêng của mình nên trước đây mới bảo cô học những thứ này.
Ví dụ như nếu cô có thể qua được cửa ải của ông nội anh thì ít nhất sau này cô nhóc của anh làm bà chủ của nhà họ Lệ cũng sẽ không bị người khác nói ra nói vào.
Có điều hiện giờ Lệ Minh Viễn lại cảm thấy những thứ này đã không còn quan trọng đến như thế nữa rồi.
Cô nhóc của anh không cần giống với cô chủ trong những gia đình giàu có đó, trước mặt nói thế này, sau lưng lại nghĩ thế nọ. Bắt cô sống với vẻ đa͙σ đức giả tạo như thế thực sự rất mệt mỏi.
Anh bỏ qua vấn đề này, nói lảng sang chuyện khác: “Thím Lý đầu?” “Có phải chú đói rồi không? Thím Lý vẫn đang nghỉ trưa, để em vào bếp nấu cho chú bát mì ăn cho ấm bụng nhé... cũng sắp đến bữa tối rồi.” “Cảm ơn nhé. Đúng là anh đói sắp ngất đến nơi rồi.
Tô Noãn Tâm vội vàng đi nấu mì cho anh đến nỗi quên cởi giày cao gót, thế là đi cả giày cao gót vào trong bếp, mặc tạp dề vào rồi bắt đầu nấu mì cho anh.
Nhà ăn và phòng bếp nối liền với nhau, ở giữa được ngăn cách bằng cánh cửa thủy tinh trong suốt.
Lệ Minh Viễn ngồi trước bàn ăn ngắm nhìn dáng vẻ tất bật của cô nhóc trong bếp... trong lòng cực kỳ hưởng thụ cảm giác ấm áp tại khoảnh khắc này.
Cảm giác như anh có một gia đình.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Lệ Minh Viễn nhanh chóng thu hồi suy nghĩ lại, cầm điện thoại lên nhìn một cái, người gọi tới là Tần Thiên.
Tốc độ của tên này cũng khá nhanh đấy.
Lệ Minh Viễn bắt máy, lạnh nhạt nói: “Điều tra được rồi sao?” “Thằng nhóc chết tiệt, lần này cậu phải cảm ơn tôi thật cẩn thận đó!” “Ừ, cảm ơn cậu.” Nghe giọng điệu này chắc hẳn là anh ta đã điều tra được tin tức gì đó rồi nhỉ? “Cậu có biết vị kim chủ đứng sau chống lưng cho Hứa
Bảo Châu là ai không?” “Tôi mà biết thì còn bảo cậu đi điều tra làm gì?” “Là Lục Viễn Phương.
Lệ Minh Viễn nghe vậy thì không khỏi sững người rồi nói: “Sau đó thì sao?” “Gần đây mới qua lại, thời gian cũng chưa được lâu lắm... bên bà Lục vẫn chưa biết chuyện này. Ngoài ra, tôi còn tiện thể điều tra được những chuyện khác nữa.” “Chuyện gì?” “Cậu có biết chuyện gần đây bà Lục thường xuyên rao bán sản nghiệp dưới tay bà ấy không?” “Biết, hơn nữa còn mở không ít cuộc đấu giá từ thiện
Lần đó đích thân anh đã đến tham gia, hơn nữa còn đấu giá được không ít đồ đạc lấp đầy tủ đựng áo choàng và trang sức ở lâu đài của cô nhóc. “Trời đất. Thế mà cậu lại biết từ trước rồi sao... Thế cậu có biết chuyện bà ấy rao bán cả tòa lâu đài mà nhà họ
Kỷ cho xây dựng lúc bà ấy mới ra đời không?” “Biết, tòa lâu đài đó là tôi mua lại đấy.” ".” Tần Thiên trực tiếp bị lời nói của anh làm cho ngôi người rồi, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Cậu mua lại lâu đài của người ta làm cái gì?” “Tặng cho cô nhóc nhà tôi. “Chậc... Minh Viễn, cậu định yêu chiều cô vợ nhỏ của cậu lên đến tận trời xanh sao?”
Những thứ này đều là thứ cô vốn dĩ nên có được. Lệ Minh Viễn chỉ lạnh nhạt nói: "Còn điều tra được gì nữa không?” “Tôi đoán chắc chắn cậu không biết vì sao bà Lục lại vội vàng mang đống tài sản này quy đổi thành tiền mặt nhanh như vậy?” “Vì sao?” Vốn dĩ Lệ Minh Viễn cũng không tò mò lắm.
Nhưng nghe giọng điệu thần bí của Tần Thiên thì cũng bắt đầu thấy hơi tò mò. “Vì Kỷ Vân Tiêu...
Mười mấy năm trước Kỷ Vân Tiêu chính là nhân tài trong giới kinh doanh ở thủ đô làm cho người khác chỉ nghe thấy tên thôi đã sợ mất mật, rất lâu trước đây gặp phải một vụ tai nạn xe hơi kỳ lạ, khó khăn lắm mới nhặt được một mạng nhưng lại bị biến thành người thực vật, tính tới nay đã hôn mê gần hai mươi năm rồi nhưng vẫn chưa chết. Tài lực nhà họ Kỷ hùng hậu, bỏ một số tiền lớn để duy trì sinh mạng cho ông ta, cứ thế mà đã kéo dài mười mấy năm rồi.”