Thấy sắc mặt Lệ Minh Viễn có hơi kém, trong hốc mắt còn có tơ máu, mang dáng vẻ không có tinh thần xuống lầu.
Thím Lý và Lý Mạnh đều không khỏi nhìn nhau một cái... nhìn bộ dáng cứ này như cả đêm không ngủ vậy!
Trời!
Tổng giám đốc lợi hại dữ vậy sao?
Thím Lý không khỏi đau lòng cho Noãn Tâm, nhịn không được nói: “Cậu chủ... Noãn Tâm vẫn còn nhỏ, sẽ chịu không nổi sự giày vò quá mức của cậu đâu, cậu phải chú ý chút nhé.
Lê Minh Viễn nghe mà cả đầu mờ mịt rõ ràng là do cô nhóc kia giày vò người, khiến anh cả đêm mất ngủ!
Nhưng nghĩ đến chuyện đã đồng ý với cô nhóc kia phải thay cô giữ bí mật... thì anh cũng không nói gì thêm, mà là trực tiếp ngồi xuống ăn sáng. Lý Mạnh chào hỏi anh, nói: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt gật đầu nói: “Chào buổi sáng”
Sau đó hình như nhớ ra gì đó mà đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hôm nay tôi không đến công ty, có chuyện gì thì cậu cứ nhìn rồi xử lý đi... có chuyện không xử lý được thì gọi điện thoại cho tôi.”
Đậu mát
Tổng giám đốc đại nhân chưa từng nghỉ làm, hôm nay lại muốn nghỉ làm!
Quả nhiên thời xưa có loại câu nói 'quân vương không vào triều sớm cũng là sự thật xảy ra trong hiện thực.
Vì vậy anh ta liền vội vàng đáp ứng: “Được thôi tổng giám đốc! Tổng giám đốc, anh phải chú ý thân thể nhiều hơn đó!”
Đúng là nên chú ý nhiều hơn... sáng nay liền ở nhà ngủ bù thôi.
Lệ Minh Viễn gật gật đầu không nói gì.
Thím Lý bưng đồ ăn sáng ra đặt lên bàn, sau đó quét mắt liếc lên tầng hai một cái, nói: “Noãn Tâm đâu? Còn chưa dậy sao?” “Cô ấy vẫn đang ngủ... không cần gọi đâu, đợi sau khi cô ấy tỉnh dậy rồi lại ăn cũng được.” uả nhiên tối qua cô Tô đã mệt sắp chết rồi!
Trên mặt thím Lý tràn đầy đau lòng.
Một giấc này của Tô Noãn Tâm ngủ thẳng tới hơn mười giờ sáng mới dậy, sau khi dậy thì phát hiện Lệ Minh Viễn đã không còn ở trong phòng.
Trên tủ đầu giường có đặt quần áo để cô thay, bao gồm cả nội y.
Chắc là do thím Lý đưa đến... Tô Noãn Tâm tự dưng có hơi đỏ mặt.
Cũng không biết thím Lý có suy nghĩ lung tung không
Bò dậy khỏi giường, cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt một phen rồi mới thay quần áo đi ra khỏi phòng. Trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra nửa đêm hôm qua... bây giờ cô vẫn còn ý nghĩ muốn chết quách cho rồi.
Nhưng mà lúc này chắc chú đã đi làm rồi nhỉ... không cần phải đối mặt với đương sự đã bị cô ŧıểυ ướt một thân này, trong lòng ngược lại dễ chịu hơn một chút.
Ai ngờ vừa đi đến cầu thang để xuống lầu thì liền gặp phải Lệ Minh Viễn đang đi lên lầu.
Khoảnh khắc khi bốn mắt nhìn nhau... Tô Noãn Tâm chỉ hận không thể tìm cái khe hở để chui vào.
Toàn thân cô cứng đờ đứng nguyên đó, mang vẻ mặt đau khổ nói: “Chú... chẳng phải chú nên đi làm rồi sao?”
Lệ Minh Viễn thấy được sự không tự nhiên của cô nên nhàn nhạt nói: “Xin nghỉ rồi.” "Ö..." “Thím Lý đã chuẩn bị bữa sáng, đang hâm nóng trong nồi ở nhà bếp, thím ấy ra ngoài mua rau rồi, em tự mình múc ra ăn đi.”
Nói xong Lệ Minh Viễn liền đi ngang qua cô mà lên lầu.
Tô Noãn Tâm che mặt xuống lầu, chỉ cảm thấy sau khi trải qua chuyện tối qua... thì cả đời này của cô đều mất sạch thể diện trước mặt Lệ Minh Viễn rồi.
Thật là mất mặt chết mất.
Lệ Minh Viễn lên lầu ôm quần áo bẩn cùng với đệm bẩn trong tủ quần áo ra định đem đi vứt.
Tô Noãn Tâm ngồi bên bàn ăn đang thong thả ăn sáng, chỉ thấy Lệ Minh Viễn ôm một cục gì đó đi ngang qua phòng khách, nhìn kỹ thì hình như là đệm trải mà tối qua đã trải trên mặt đất.
Ngay lập tức cô lại muốn che mặt, bữa sáng cũng ăn không nổi nữa.
Nhưng chú là đang định ném đi sao?
Lúc cô vừa tỉnh lại thì trên mặt đất đã không còn những thứ này rồi mà... lẽ nào là bị chủ giấu đi trước, đợi khi trong nhà không có ai rồi lại đem ra ngoài vứt?
Chú thật thông minh... thế này thì sẽ không bị người khác phát hiện rồi.