Tô Noãn Tâm không khỏi bật cười: “Đó là bởi vì tớ đối với chú rất tốt, mọi người, đều như nhau.” “Cậu nghĩ như vậy là được rồi! Bọn tớ đi về trước đây... đêm nay cậu ở lại ư?” “Ừ, chú bảo thím Lý chuẩn bị cho tớ một gian phòng, ngày mai tớ còn học một khóa lễ nghi, sẽ không trở về bệnh viện, mẹ của tớ cũng có ý này, để cho tớ có thể dốc hết sức chăm sóc chú, quan tâm chú ấy nhiều hơn... Chú không có bố mẹ, người thân tri kỉ bên cạnh cũng không có!” “Dì Tô nói thì khẳng định là đúng rồi! Cậu bên cạnh chú vẫn hơn! Cái đùi vàng lớn, phải ôm cho chặt!” “Hắc Hắc, tớ biết rồi! Xuân Mạn... Tớ thật sự không biết cậu không nhận ra, đừng mất hứng... “Không có mất hứng đầu, chính là bất ngờ... Tuy nhiên Noãn Tâm, Dương Diễm nói đúng, bất kể thân phận của chủ nhà cô là gì... Chỉ cần đối xử với cậu tốt mới có thể lọt vào mắt của chúng tớ, bằng không dẫu cho thân phận có cao hơn lớn hơn, đối xử với cậu không tốt, thì chúng tớ cũng không để vào mắt.
Đáy lòng Tô Noãn Tâm khẽ động, cười nói: “Hiện tại có các cậu, thật tốt!” “Hiện tại có cậu, thì mới có chúng tớ! Bằng không thì bây giờ ở trong trường học là đối thủ một mất một còn!” "Ha ha ha ha ha..."
Sau khi tiễn Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn, Tần Thiên lại tránh sự tra tấn của Lâm Xuân Mạn một lần nữa, các cô đi rồi cũng đi theo chào tạm biệt.
Lệ Minh Viễn tự mình tiễn anh ta đến cửa ra vào, Tân Thiên ngữ điệu trào phúng nói: “Tên nhóc xấu xa... cưng chiều cô nhóc kia hơi quá rồi đó... anh em tốt cũng bán đứng?” “Cô bé nhà tôi nấu ăn không ngon?” "... Ăn ngon.” “Lần sau lại đến chứ?" “. Có lẽ có thể sẽ đến.
Nhưng tên xấu xa này đang đợi anh ở đây!
Tần Thiên trợn mắt nói: “Đừng có nghĩ dùng một bữa cơm là có thể dập tắt lửa giận trong lòng tôi!” “Vậy thì hai bữa? Lần sau nhà tôi nấu cơm sẽ gọi cậu?” “ít nhất là ba lần trở lên, nếu không không bàn nữa!” “Tối đa là ba lần, không có nhiều hơn... Nếu không không bàn nữa, để nhóc con nấu cơm cũng rất cực khổ!” “Hừ hừ. Ba lần thì ba lần, tôi sẽ nhớ kỹ... Xem lại bữa cơm hôm nay rất ngon miệng, nên sẽ không so đo với nhóc con cậu.. “Chuyện kia muốn làm phiền cậu một chuyện. “Chuyện gì? Ăn của nhóc con nhà cậu một bữa cơm, đã nghĩ đến cưỡng bức lao động tôi?” “Không phải... Giúp đỡ tra thông tin cá nhân, tìm người trong làng giải trí, có lẽ cậu sẽ có hiểu biết hơn tôi.”
Anh cũng có thể điều tra ra, nhưng tốc độ của Tần
Thiên còn nhanh hơn.
Ngày mai nhóc con sẽ trở lại đoàn phim, cái chuyện lúc kia phải xử lí thật tốt, để cho cô bình an ma quay phim. "Người nào?" "Hứa Bảo Châu. “Nữ diễn viên?” "Ù..." “Cần kiểm tra những phương diện gì?” “Lịch sử đen?" “Kì quái... nữ diễn viên kia đắc tội với cậu sao?” “Nhằm vào nhóc con ở trong đoàn phim... "Vậy đáng đời bị giết chết! Nhóc con nhà cậu không sai, sinh ra ngoan ngoãn, còn rất lễ phép, nấu cơm cũng ngon... Ủng hộ cậu cưng chiều cô ấy, về trước đây, ngày mai sẽ cho cậu tin tức. "Cam on."
Nhóc con được khen, trong miệng Lệ Minh Viễn như ngậm được đường khóe miệng vui vẻ cong lên.
Hoàn toàn chính xác, nhóc con không lộ nanh vuốt lúc đối đầu với cô ta, trông rất đoan trang và lễ phép khi đối mặt với người ngoài.
Tay nghề nấu ăn cũng được dì Tô truyền lại, hương vị rất không tồi.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là, anh và Tần Thiên đều hiểu... bên trong bữa cơm kia, có hương vị mà anh và Tần Thiên luôn ao ước.
Nhưng bữa cơm ngon nhất mà từ nhỏ lớn lên Lệ Minh Viễn được ăn chính là ở nhà Tô Noãn Tâm... So với cảm giác lúc đó cảm giác ấm áp của gia đình.
Sau khi trở về, trong đầu của Lệ Minh Viễn liền suy nghĩ, nếu mình sinh ra ở trong gia đình bình thường, thì sẽ sống trong một hoàn cảnh như thế nào.