Tô Ngọc Mỹ cười nói: “Muốn mẹ mặc đẹp thế để làm gì... Quần áo gì mẹ cũng có thể mặc mà, Noãn Tâm nhà chúng ta tuổi còn trẻ, phải ăn mặc đẹp, hưởng thụ tuổi mới lớn đẹp đẽ. Mẹ thì già rồi.” “Mẹ, mẹ mới làm phẫu thuật xong, người còn gầy guộc! Khi cơ thể mẹ hồi phục rồi, chăm sóc thật tốt, nhất định sẽ giống như mỹ nữ trưởng thành ở đầu tuổi 30 mà thôi!” “Mẹ đừng có ở đây đánh giá thấp bản thân mình!”
Tô Ngọc Mỹ nhịn không được bật cười hai tiếng: “Con gái ruột khen mẹ của mình, không được tính đâu đó!” “Vậy thì lời người mẹ ruột hay khen con lớn lên trông xinh đẹp cũng không được tính rồi.” “Cái đó không giống nhau, Noãn Tâm nhà chúng ta lớn lên trông thật xinh đẹp, không thì... Minh Viễn sao có thể thích và đối xử với con tốt như vậy chứ?"
Phụt.
Tại sao mọi người đều nghĩ rằng chú ấy đối xử tốt với mình là vì thích mình chứ?
Rõ ràng chú ấy... không muốn sau này cô phải mất mặt, nên mới xây dựng cho tương lai của cô danh xưng đặc biệt vợ của Tập đoàn Quốc Doanh mà thôi.
Cô có danh xưng này rồi, sau này đi ra ngoài không cần chú ấy phải ra mặt nữa.
Tô Noãn Tâm lười đả kích mẹ mình, nói một cách mơ hồ: “Được được được, con đẹp, ai gặp cũng yêu thích, hoa gặp cũng sẽ nở rộ... “Đúng vậy! Ngày mai phải đến đoàn phim đóng phim rồi... Con không đi sắp xếp một chút sao?” “Con cũng không cần mang gì cả. Chú ấy đã sắp xếp trợ lý cho con, mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, con chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo thường mắt là đủ rồi.
Mặt Tô Ngọc Mỹ tràn đầy yêu thương nhìn cô và nói: “Noãn Tâm khi đi ra ngoài nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt đó có biết không... Con không cần lo cho sức khỏe của mẹ, cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi mẹ như trước nữa... Sức khỏe của mẹ rất tốt, sau này sẽ chăm sóc cho con thật lâu thật lâu...
Như thế này thật là tuyệt.
Nếu là lúc trước, hai mẹ con họ sẽ không thể nào ngờ được họ sẽ có thể có được cuộc sống như thế này.
Những khoảnh khắc u ám và tuyệt vọng nhất, họ đều đã chịu đựng được rồi.
Hai mẹ con họ nằm trên giường bệnh rúc vào nhau, đối với cuộc sống sau này tràn ngập mong đợi... .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Vùng nɠɵạı ô thành phố, có một tòa cung điện Điện
Ảnh cổ điển ở ngoài thành.
Một chiếc xe bảo mẫu dừng ở ngoài cửa.
Tài xế lấy hành lý nhỏ của Tô Noãn Tâm từ trong cấp xe ra, vẻ mặt cung kính nói: “Cô Tô có cần tôi đưa cô đi vào không?”
Tô Noãn Tâm vội vàng lắc đầu: “Quản lý của tôi đã nói chờ tôi ở đây rồi đưa tôi vào rồi, tôi gọi cho cô ấy là được rồi.” “Vậy được rồi, vậy thì cô Tô tôi sẽ tìm chỗ đậu xe trước, bất cứ lúc nào cô Tô cần đi xe thì cứ gọi cho tôi, tôi ở gần đây thôi, trợ lý Lý nói sau này tôi chính là tài xế xe chuyên dụng của cô Tô đây.”
Rớt cả mồ hội.
Đây hoàn toàn là sự đãi ngộ đặc biệt dành cho các ŧıểυ thư nhà giàu lúc đi ra ngoài rồi, đi siêu xe, tài xế có thể đến và đi bất cứ lúc nào.
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Sắp đến tôi quay phim ở Thành Điện Ảnh, không dùng xe nhiều lắm, không thì anh đi về trước đi, đợi đến lúc tôi thường xuyên phải dùng sẽ rồi sẽ sắp xếp anh đến đây, được không?” “Nhưng trợ lý Lý đã nói... "À... Vậy thì anh có thể nộp đơn cho trợ lý Lý của anh rằng đổi một chiếc xe thông dụng và trông bình thường hơn chút không?”
Nếu cô ngồi chiếc siêu xe này đến Thành Điện Ảnh mà bối cảnh lại bình thường như vậy, thì nhất định không đến hai ngày tin đồn cô được bao nuôi sẽ bị tung ra ngoài.
Lần trước ở trường học cũng đã từng xảy ra một lần, vậy nên vẫn nên bình thường chút thì tốt rồi. “Chuyện này không thành vấn đề. Tôi sẽ nói với trợ lý
Lý khi tôi quay lại. Tô Noãn Tâm kéo vali sang bên đường gọi điện thoại “Được rồi. cho Ngô Thu.
Ngô Thu kêu cô đợi một lát, sau đó chưa đến hai phút một chiếc xe thể ȶᏂασ màu đỏ đậm rất ngầu đã đậu trước mặt cô,
Trên mặt cô ấy mang kính râm, vẻ mặt kiêu ngạo hưởng cảm về phía cô.