Tổng giám đốc đột nhiên dặn dò anh ta sắp xếp cuộc sống sau này của cô Tô... dựa theo cuộc sống tiêu chuẩn từ nhỏ của cô chủ nhà họ
Những thứ mà cô chủ nhà họ Kỷ đã được sở hữu từ nhỏ, bảo anh ta chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ như vậy cho cô
Tô... Còn dặn đừng nói những chuyện này cho cô Tô biết. Cho nên bây giờ anh ta phải bỏ thời gian ra để đi tìm hiểu rõ ràng, cô chủ nhà họ Kỷ từ khi sinh ra cho đến lúc mười tám tuổi... gia tộc đã dành cho cô ấy những thứ gì.
Sau đó phải nhớ hết tất cả để chuẩn bị y như cho cô Đúng là làm khó anh ta quá
Tổng giám đốc muốn cưng chiều cô vợ nhỏ nhưng người bị làm khó lại là thư tổng giám đốc đó!
Chắc là Tổng giám đốc chẳng có kinh nghiệm chiều chuộng ai bao giờ nên tham khảo luôn gia tộc cưng chiều con gái nhất thủ đô là nhà họ Kỷ, dùng hình thức cưng chiều con gái để cưng chiều cô Tô.
Có lẽ cũng là một biện pháp tốt.
Tô Noãn Tâm ôm máy tính đã khử trùng trở lại phòng bệnh, đưa máy tính cho Lệ Minh rồi nói: này, thư ký Lý bảo em đưa cho
Lê Minh nhận lấy, nhìn qua mặt cô rồi nói: "Ăn no rồi à?"
Cô nhóc vừa cơm nước xong xuôi nên sắc mặt ửng hồng, mềm mại khiến người ta muốn đưa tay ra bóp một cái. "Ừm, no rồi!" "Anh xử lý công việc một lát, em ngủ trưa một giấc nhé?" nào có ai vừa ăn no liền ngủ, chủ coi em là heo à!" "Ừm... một bé heo sữa nhỏ!"
Tô Noãn Tâm trợn mắt nói: "Chủ mới là heo ý! Hừ, mặc kệ chú"
Nhưng cuối cùng, Tô Noãn Tâm trực ở bên giường bệnh của mẹ cô lâu quá nên vẫn không nhịn được mà buồn ngủ, nằm úp sấp xuống rồi ngủ mất.
Lệ Minh Viễn thấy vậy không khỏi cong khỏe mỗi lên.
Còn dám nói mình không phải heo hả?
Cô nhóc nói một đăng làm một nẻo.
Chắc là thần kinh vẫn luôn căng thẳng nên mệt lắm rồi. Đi qua cởi áo khoác trên người xuống đắp lên trên lưng cho cô, sau đó Lệ Minh Viễn mới trở lại ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi ở trong phòng bệnh, mở máy tính ra nghiêm túc làm việc. Lúc Tô Noãn Tâm ngủ một giấc tỉnh lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen.
Mở mắt ra đã thấy Lệ Minh Viễn ở trên ghế sô pha đối diện cô, dáng vẻ đang tập trung làm việc, trong chốc lát cô cũng không đứng dậy ngay mà cứ tiếp tục năm sấp như vậy nhìn anh.
Lệ Minh Viên tập trung làm việc, đẹp trai quá đi! Đúng là càng nhìn càng bổ mắt
Tôn Noãn Tâm vừa ngủ đủ nên đôi mắt trong veo như nước, trong mặt còn có một lớp sương mỏng. . Truyện Điền Văn
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng bệnh có vẻ vô cùng rực sáng.
Lê Minh Viễn cảm nhận được ảnh mặt của cô cứ nhìn anh chăm chăm, ngẩng đầu lên bèn đối diện với một đôi mắt vừa đen láy vừa sáng rực như vậy.
Tô Noãn Tâm thấy mình nhìn trộm bị phát hiện nên vội vàng chột dạ nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh.
Nhưng lại cảm thấy càng che giấu thì càng lộ liễu. Chú ấy đã nhìn thấy dáng vẻ cô mở mắt rồi.
Nghĩ vậy, Tô Noãn Tâm lại làm như vừa tỉnh ngủ, dựng thẳng lưng, sắc mặt uể oái duỗi lưng một cái.
Sau đó nhìn sang Lê Minh Viễn và nói: "Chú, chú vẫn đang làm việc a!"
Le Minh Viên thản nhiên nói: "Ừm
Rõ rằng mới vừa rồi cô nhóc còn nhìn trộm anh diễn xuất giấu đầu hở đuôi như thế mà đi lăn lộn trong giới giải trí có ổn không vậy?
Sẽ không bị đa͙σ diễn mang chết à? "Làm tổng giám đốc mà cũng vất vả như vậy hả?" "Làm gì cũng không vất vả, muốn làm cho tốt mới vất vả.
Thật ra có rất nhiều việc không cần phải tự mình làm, nhưng từ trước đến nay trong công việc Lê Minh Viễn luôn là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Rất nhiều việc đều tự mình làm, đến nỗi kể từ sau khi anh tiếp nhận, Tập đoàn Quốc Doanh đã ngày càng lớn mạnh. Tập đoàn Quốc Doanh đã là doanh nghiệp lớn hàng đầu trong nước, là một sự tồn tại khó có thể vượt qua.
Hai mắt Tô Noãn Tâm tràn đầy sùng bái mà nhìn anh: "Chú giỏi ghê á! Em phải cố gắng học hỏi chủ để ngày ngày tiến lên, chờ khi em đi vào đoàn phim quay phim, em cũng sẽ chăm chỉ và nghiêm túc như chú
Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: "Không trông chờ em sẽ có thành tựu lớn lao gì cả, vui vẻ là được rồi."