Ngay khi Lâm Xuân Mạn lấy được điện thoại liền đứng dậy lùi về sau hai bước, bắt đầu đọc tin nhắn.
Vừa đọc liền không thể tin được. “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Dương Duệ, cậu mau đến đây xem! Noãn Tâm nhà chúng ta sắp phát tài rồi! Chủ nhà cô ấy quả nhiên là muốn mua cho cô ấy một tòa lâu đài!”
Không phải là biệt thự! Là lâu đài
Lâu đài siêu đẹp! Mua cho cô ấy làm của hồi môn! “Ôi trời ơi! Chẳng trách Noãn Tâm cứ từ chối không cho bọn mình xem!” Dương Duệ vừa nghe xong thì vẻ mặt đầy kích động chạy tới: “Thật sao? Lâu đài như thế nào, lớn không?” “Quả thực là cảnh đẹp nơi trần gian! Nhìn toàn cảnh này, mẹ tôi ơi, mình nằm mơ cũng muốn có một lâu đài như thế này!”
Đây là nơi mà chỉ có công chúa trong truyện cổ tích mới có thể ở!”
Cổ Thanh Nhã nghe những lời này bên tai, đầu ngón tay liền nắm chặt lại như một quả bóng. Lệ Minh Viễn lại đối tốt với Tô Noãn Tâm đến như vậy sao?
Mua cho cô cả một tòa lâu đài để làm của hồi môn? Đôi mắt cô ta tối sầm lại, trong lòng tràn đầy sự khinh bi.
Cổ Thanh Dương nhìn thấy cô ta đột nhiên đi tới, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc nói: “Thanh Nhã, sao em lại đến đây?”
Sắc mặt Cổ Thanh Nhã lập tức tỏ ra ngoan ngoãn nói: “Hôm nay tinh thần của ba có vẻ hơi bất an... dự là không yên tâm về phẫu thuật của bà Tô. Em chủ động đến đây, nguyện cùng anh đợi tin tức.” “Thanh Nhã thật hiểu chuyện... Nhưng ba dường như đã quá coi trọng bà Tô này rồi.” “Anh.” Cổ Thanh Nhã có chút lo lắng nhìn anh ta.
Cổ Thanh Dương cười khổ: "Không sao... Dù sao thì cũng là ba của chúng ta, đối với chúng ta cũng rất tốt.” “Dạ... bên đó là cô Tô và bạn của cô ta sao? Như vậy thì cũng kỳ cục quá... Mẹ của cô ấy đang phẫu thuật ở bên trong, sống chết chưa rõ... Vậy mà cô ta vẫn còn tâm trạng chơi đùa với bạn bè ở bên kia sao?”
Cổ Thanh Dương nhàn nhạt nói: “Lúc đầu cô ta rất lo lắng, là bạn của cô ta vẫn luôn di duyển sự chú ý của cô nên mới trông như không luống cuống như vậy!”
Cái quái gì thế?
Tại sao anh của cô ta lại giải thích giúp con khốn đó?
Cổ Thanh Nhã cau mày: “A... bị người ta nhìn thấy vẫn là không tốt. “Chuyện của mình tại sao lại phải quan tâm đến cách nhìn của người khác chứ? Không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm là được rồi.” “Tại sao anh... luôn nói giúp cô ta vậy?” “Dù gì thì đó cũng là dòng máu của nhà họ Cố. Mặc dù không được công nhận nhưng cũng không thể từ chối. Nếu như Thanh Nhã thật sự không thích cô ta thì có thể coi cô ta như không tồn tại, vậy là được rồi.
Anh ta đã đứng đây gần một tiếng đồng hồ, bí mật quan sát đứa em gái có quan hệ huyết thống với mình.
Một cô nhóc khá dễ thương, rất chân thật.
Bạn bè bên cạnh cô cũng rất quan tâm đến cảm xúc của cô, vẫn luôn không ngừng cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô. Mỗi khi cô đi về phía phòng phẫu thuật là bọn họ lại kéo cô ra để xem xét điều gì đó, cố ý tìm chủ đề để tán gẫu.
Tất cả bạn bè bên cạnh đều đối tốt với cô, điều đó đủ để chứng tỏ rằng con người cô tốt, đối với bạn bè bên cạnh cũng tốt.
Cổ Thanh Nhã nghe vậy liền gật đầu: “Biết rồi anh... Anh còn mua hoa à, là định tặng cho bà Tô sao?” “Nếu như đã đến thăm bệnh nhân thì không thể đến tay không được. “Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.
Bên kia, Lâm Xuân Mạn ôm chặt tim, vẻ mặt cường điệu nói: “Mình không ổn rồi, không ổn rồi. Mình sắp bị ngược đãi đến chết rồi!”
Dương Duệ cậu đừng có kéo mình, mình muốn liều mạng với Noãn Tâm!
Người đàn ông tốt như vậy, Noãn Tâm, cậu nói xem tại sao cậu lại có được vậy! Ghen tị sẽ khiến mình trở nên xấu Xí!"
Tô Noãn Tầm nhìn thấy bộ bạng của cô ấy, dở khóc dở cười phối hợp diễn kịch cùng: “Bởi vì mệnh mình tốt, vì vậy đáng để có được đó!" “Mẹ ơi! Lại còn dám trả lời một cách không biết xấu hổ như vậy... Dương Duệ, bọn mình cùng nhau đánh chết cậu ấy!"