Phẫu thuật thay thận của Tô Ngọc Mỹ được tiến hành vào ba ngày sau.
Dương Diễm vốn phải vào đoàn phim nhưng nghe nói mẹ Tô Noãn Tâm phải làm phẫu thuật thì cô ấy liền kéo dài lại vài ngày thời gian đến đoàn phim, sau đó cũng xin kéo dài thời gian với Ngô Thu, đến lúc đó có thể cùng đi với Noãn Tâm.
Lấy lý do là nhà Tô Noãn Tâm không có thân thích bạn bè gì nên cô ấy muốn ở bên cô vào đoạn thời gian này.
Ngô Thu tỏ vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ, đoàn làm phim cũng không phải vừa bắt đầu quay liền quay phần của bọn họ nên xin trễ vài ngày cũng không phải chuyện gì lớn, chị ấy sẽ xử lý thỏa đáng.
Sau khi Lâm Xuân Mạn nghe được tin này từ chỗ Dương Diễm thì cũng vội vàng chạy đến bệnh viện, cùng với Dương Diễm và Tô Noãn Tâm đẩy mẹ cô vào phòng phẩu thuật.
Trước khi bắt đầu phẫu thuật thì cần người nhà ký tên. Lúc Tô Noãn Tâm nhìn thấy tỉ lệ phẫu thuật đổi thận thành công ghi trên giấy cam kết chỉ có năm mươi phần trăm thì cái tay cầm bút ký đã bắt đầu hơi run rẩy.
Đã sớm biết điều này, nhưng khi tự mình trải qua thì trong lòng vẫn sợ hãi.
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn cùng an ủi cô: “Noãn Tâm, không sao đâu... dì Tô là người tốt sẽ gặp điềm lành thôi, phẫu thuật nhất định sẽ thành công!” “Mình không sao... mình không sợ, mẹ mìn chắc chắn sẽ không sao đâu.” Tô Noãn Tâm tự mình an ủi mình nhưng trong giọng nói vẫn mang theo sự run rẩy.
Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn thấy vậy đều rất đau lòng, cả hai thử thăm dò di chuyển sự chú ý của cô: “Noãn Tâm, chủ nhà cậu đâu? Hôm nay không tới sao?” “Hôm nay chú có một cuộc họp quan trọng phải dự... muộn một chút mới tới.” “Được rồi... thật ra có tới cũng không có tác dụng gì, chỉ là có thêm một người chờ bên ngoài mà thôi.” Lâm Xuân Mạn cho rằng cô sẽ vì chuyện này mà không vui nên vội an ủi cô.
Nhưng Tô Noãn Tâm lại không thèm để ý đến chút chuyện nhỏ này, dù sao ngay cả nguồn thận của mẹ cô cũng là do Lệ Minh Viễn tìm tới.
Tiền mẹ cô nằm viện, tiền làm phẫu thuật, toàn bộ đều là do Lệ Minh Viễn chi trả, Lệ Minh Viễn đã làm quá nhiều cho hai mẹ con cô rồi.
Cô chỉ thuần túy là sợ hãi, sợ phẫu thuật của mẹ cô sẽ không thuận lợi, không ra ngoài được...
Dương Diễm ôm lấy vai cô nói: “Noãn Tâm, đừng nghĩ nhiều nữa... chúng ta vẫn là nghĩ xem đợi sau khi dì Tô khỏe lại thì hai mẹ con cậu nên làm sao đây."
Chủ đề này ngược lại lại thành công chuyển dời lực chú ý của Tô Noãn Tâm.
Tôi chống cằm nghĩ ngợi rồi nói: “Đợi sau khi mẹ mình ra viện... chắc là bà ấy sẽ tiếp tục đi làm nhỉ? Trước kia mẹ mình làm tài vụ... rất có kinh nghiệm, bà ấy rất thích tính số và tiết kiệm tiền, cứ như một thần giữ của vậy.” “Noãn Tâm, cậu ngốc hả, có chủ nhà cậu ở đây, sau này mẹ cậu còn thiếu tiền tiêu sao?” "Hơn nữa sau này chúng ta đóng phim cũng có thể kiếm được không ít tiền, cậu đã có thể tự nuôi nổi mẹ mình rồi.” “Nhưng mẹ mình không chịu nhàn rỗi được... đợi mình kiếm được tiền thì mình sẽ mua một căn nhà ở ngay trung tâm thành phố cho mẹ ở!” “Ha ha, Noãn Tâm nhà chúng ta thật là có chí, một căn nhà ở giữa trung tâm thủ đô, có hơi tốt một chút thì ít nhất cũng là hơn 35 tỷ đấy.” “He he, mình có thể dùng tiền chú cho mình để trả tiền cọc, sau đó lại từ từ trả góp tiền nhà!” “Phụt... vậy tại sao không mua thẳng luôn cho rồi?” “He he he, tiêu nhiều tiền quá thì ngại chứ sao...tiêu bớt một chút sau này còn có thể từ từ trả lại, chứ tiêu nhiều quá có khi không thể trả nổi mất” “Sau này cậu và chủ nhà cậu là vợ chồng rồi, còn nói cái gì mà trả với không trả chứ, sau này tiền của anh ấy chẳng phải đều do cậu giữ sao?”
Tô Noãn Tâm lắc đầu nói: “Nghĩ nhiều rồi... làm gì có chuyện tốt như vậy Cho dù cô và chú có thật sự trở thành vợ chồng, thì cũng không giống với những đôi vợ chồng khác!
Chủ nhà cô cưới cô là vì muốn bảo đáp ơn tình chứ trong lòng anh ấy đã có người phụ nữ khác rồi.
Tự dưng tâm trạng Tô Noãn Tâm lại bắt đầu tôi tệ.
Dương Diễm thấy vậy thì dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm, cậu nói xem từ sáng tới tối sao cậu lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh thế chứ? Ở trước mặt chủ nhà cậu, cậu cũng thế này sao? Anh ấy không nói cậu là yêu quái thay đổi sắc mặt sao?"