Sự tức giận nên lại lâu ngày của Cổ Minh Đức đã bộc phát ra rồi.
Đầu óc của người đàn bà này không tỉnh táo rồi sao!
Ông ta đã nói qua vô số lần rồi, nói bà ta đừng đi gây phiền phức cho hai mẹ con đấy nữa, thế mà bà ta vẫn như cũ tự đi tìm đường chết
Nếu như có một ngày... người đó tỉnh lại... nên làm thế nào cho phải đây! Vừa nghĩ tới người đó, trong lòng Cổ Minh Đức liền bắt đầu dâng lên nỗi lo lắng.
Bồng nhìn thấy con gái lớn đột nhiên đẩy cửa đi vào vẻ mặt gấp gáp nói: “Bố... xảy ra chuyện rồi, mẹ gây ra chuyện rồi!” Cổ Thanh Dương và Cổ Thanh Nhã lần lượt nhíu mày nói: "Chị... đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ gây chuyện với ai?” Cổ Minh Đức cũng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lẽ nào... Tô Ngọc Mỹ bị người đàn bà không có đầu óc này làm cho tức chết rồi?
Đáy lòng Cổ Minh Đức chợt phát lạnh một cách khó hiểu...
Bồng nghe thấy Cổ Thiên Linh vội vàng nói: “Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh, Lê Minh Viễn... bố, Lê Minh Viễn bảo con mời bố qua đó một chuyến...
Cổ Minh Đức nghe vậy thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không phải Tô Ngọc Mỹ chết là tốt rồi.
Nhưng mà chuyện hôm nay còn liên quan tới Lệ Minh Viên sao?
Ông ta nhíu mày nói. "Mẹ con rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy? Con nói lại từ đầu đến cuối cho bổ nghe!"
Bà cổ hung hãng nhìn Cổ Thiên Linh rồi nói: "Cổ Thiên Linh, uổng cho mẹ vẫn luôn yêu thương con, con bây giờ lại vì e sợ Lệ Minh Viện mà muốn bán đứng mẹ đúng không?" "Mẹ, xin mẹ đừng làm chuyện hồ đồ nữa được không! Đó là Lệ Minh Viên đấy... nếu thực sự đắc tội anh ta, cả nhà họ Cổ chúng ta đều sắp rơi vào tay mẹ rồi Cổ Thanh Nhã nghe thấy cái tên Lệ Minh Viễn này, đặc biệt để ý hỏi: "Chị, chị trả lời câu hỏi của bố trước, lện này sao lại liên quan tới Lê Minh Viễn vậy?” “Mẹ làm cho Tô Ngọc Mỹ tức tới ngất đi, suýt chút nữa không cứu lại được. Tô Noãn Tâm tức giận hét lên nói vị hôn phu của cô ta là Lê Minh Viễn, Lê Minh Viễn cho người tới bắt mẹ đi qua đó, còn bắt con và mẹ xin lỗi Tô Noãn Tâm và mẹ của cô ta... con xin lỗi rồi, mẹ không đồng ý...
Sau đó người của Lệ Minh Viễn tra ra được... mẹ thế mà lại cấu kết với viện trưởng trước của bệnh viện, ngăn cản bệnh viện giúp Tô Ngọc Mỹ tìm nguồn thận...
Lê Minh Viễn dường như rất coi trọng hai mẹ con cô ta, ở bệnh viện tức giận... ngay cả chú ba của anh ta cũng đều mời qua đó hỏi chuyện rồi,
Hiện tại muốn bố cũng phải qua đó một chuyển, nếu không thì để chúng ta tự chịu hậu quả" Vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng tát thanh thủy vang lên.
Bà cổ bị đánh tới mức mặt nghiêng sang một bên, vẻ mặt không thể tin được nhìn vào Cổ Minh Đức rồi nói: "Ông... ông đánh tôi sao!” “Người đàn bà ngu xuẩn! bà biết bà đã làm ra những chuyện gì không! Cơ nghiệp của nhà họ Cổ tôi, toàn bộ đều sắp bại dưới tay bà rồi bà biết không!" Bà cố sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc đến ngày người nói: "Nghiêm nghiêm trọng tới vậy sao!” “Ngu xuẩn! Dốt nát Lại còn không tự biết
Cổ Minh Đức tôi sao lại cưới cải người đàn bà ngu xuẩn tới vậy như bà chứ! Nếu như không phải bà sinh cho tôi ba đứa con thì tôi đã ly hôn với bà từ lâu rồi.
Cổ Minh Đức thực sự rất tức giận.
Nếu không bình thường còn ở trước mặt ba đứa con, ông ta vẫn sẽ chừa cho bà ta chút mặt mũi. rôi.
Nhưng hôm nay hoàn toàn giận tới không thể nhịn nổi nữa
Nhưng dù có vô cùng tức giận, chuyện nên đi giải quyết cũng vẫn tránh không khỏi. Cổ Minh Viễn tức giận đến răng cũng bắt đầu run lên, nhưng ông ta bắt buộc phải trấn tĩnh lại trước mặt con cái, nghiêm nghị nói: “Thiên Linh, đưa mẹ con trở về ngay lập tức, trông chừng bà ấy thật kĩ. Không được ra ngoài làm mất mặt nữa!
Chuyện của bà ấy, bố trở về rồi xử lý sau!
Thanh Dương, Thanh Nhã các con ở lại đợi ở công ty, công ty không thể thiếu người điều hành được Bố đích thân đi tới bệnh viện một chuyến."