Tô Noãn Tâm không biết làm sao, cả khuôn mặt đều là sự bất lực: "Mẹ, con hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ đang nghĩ gì vậy?" “Bên đường có một tiệm cắt tóc, đi, đi tạo kiểu với mẹ đi, không mất nhiều thời gian đâu!". Cô tự tay làm bữa cơm như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn tạo một tạo hình đặc biệt? Mẹ đã đến mức này rồi sao...
Mẹ cô sợ cô bị ông chủ lưu manh kia ghét bỏ sao? Rõ ràng là cô chán ghét ông chủ lưu manh kia đến chết mà! | Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Tô Ngọc Mỹ lại bắt đầu giả vờ yếu ớt: "Noãn Tâm... Mẹ đã lâu không thấy con giống dáng vẻ của một cô gái nên có rồi, Noãn Tâm nhà mình xinh đẹp lại ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta thu dọn một chút, một chút nữa cùng mẹ ra ngoài ăn cơm, người đi đường sẽ ghen tị với mẹ vì có một đứa con gái như con!"
Trong lòng Tô Noãn Noãn muốn từ chối! Nhưng cô có thể làm gì khác? Mẹ à... Con chỉ đành chiều mẹ thôi! Trong nửa giờ, hai mẹ con đi vào rồi lại đi ra. Toàn bộ con người của Tô Noãn Tâm đã được đổi mới hoàn toàn.
Theo yêu cầu của mẹ, tóc mái của cô sẽ được cắt ngắn đến lông mày, cộng với kiểu uốn sóng lớn phối hợp với khuôn mặt thông minh, xinh đẹp nhưng có chút non nớt, khí chất cả người có lập tức nâng cao mấy bậc. Chỉ trong phút chốc, cô đã biến thành một cô công chúa nhỏ khiến ai nhìn thấy cũng đều muốn nuông chiều cố,
Tô Ngọc Mỹ càng nhìn càng hài lòng. Cả đầu đều là những ngọn tóc xoăn sóng lớn nhỏ, Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy cả người không chút tự nhiên chút nào. Nhưng thấy mẹ vui vẻ như vậy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, nên cô cũng không quá quan tâm. Khi đến cổng Tập đoàn Quốc Doanh, Tô Ngọc Mỹ và Tô Noãn Tâm cùng nhau xuống xe. Tô Noãn Tâm nghĩ rằng mẹ sẽ đi lên cùng mình nên thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì cô cũng không phải một mình đối mặt với cái ông chủ lưu manh, cái kẻ vụng trộm cùng người khác trong nhà vệ sinh. Nhưng ai ngờ rằng, mọi chuyện lại không như cô nghĩ.
Ngay sau khi đến cổng, Tô Ngọc Mỹ đã đưa hộp giữ ấm trong tay cho cô: "Noãn Tâm, nhở cư xử cho tốt, đừng làm cho Minh Viễn tức giận...".
Đột nhiên, Tô Noãn Tâm nắm lấy cánh tay bà, kinh ngạc nói: "Mẹ, mẹ không đi cùng con sao?"
To Ngọc Mỹ mỉm cười: "Người trẻ tuổi bọn con đang vun đắp xây dựng tình cảm, mẹ đi làm gì chứ." Bà đột nhiên giơ ngón tay chỉ chỉ: "Con thấy chưa, đằng kia có một quán cà phê, mẹ ngồi đây đợi con"
Khuôn mặt Tô Noãn Noãn có chút chống đối, giữ chặt mẹ: "Mẹ, mẹ không thể cùng con đi gặp Minh Viễn của mẹ sao?" Sao lại như thế được! Để cô đi một mình sao?
Ông chủ lưu manh kia cầm thủ như vậy, ngay đến chuyện cùng người khác vụng trộm trong nhà vệ sinh cũng có thể làm ra, chẳng may anh ta muốn ra tay với cô thì biết làm sao?
Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười: "Lớn rồi sao vẫn như trẻ con vậy! Mau đi, mẹ sẽ đợi con ở đằng kia, làm cho tốt vào, nghe lời mẹ, mẹ không hại con đâu”.
Nhìn thấy mẹ cứ thể bỏ đi, để lại đứa con gái một thân một mình vào trong hang sói, vẻ mặt Tô Noãn Tâm như đưa đám. Nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay, cô đành cam chịu bước vào cổng Tập đoàn Quốc Doanh.
Dù sao, nếu Lệ Minh Viễn cảm động vào cô, cô cũng không ngại cho anh ta ăn thêm một chiều chặt đứt giống nòi sau này của nhà anh ta!
Nhân viên ở quầy lễ tân của Tập đoàn Quốc Doanh đã được thông báo trước, một chút nữa sẽ có một cô gái họ Tô đến thì cứ đưa thẳng lên văn văn phòng của Tổng giám đốc là được.
Về lý do tại sao Lệ Minh Viễn biết Tô Noãn Tâm sẽ đến, hoàn toàn là do Tô Ngọc Mỹ đã gửi tin nhắn trước cho anh. Lúc đầu, bà ấy hỏi anh đã ăn chưa, anh nói là chưa ăn. Bà ấy vội nói, Noãn Tâm đã làm bữa trưa cho cháu, con bé đang trên đường mang đến... Lệ Minh Viễn rất ngạc nhiên, Thủ đoạn của mấy cô gái hám tiền... Anh cũng không phải chưa từng thấy. Nhưng tự tay nấu cơm tận nơi rồi giao tận nơi thì thực sự là không nhiều... Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng những lợi ích mà cô ấy muốn nhận được từ bản thân mình cũng không ít... Đúng là người phụ nữ có lòng tham không đáy! Không phải anh đã hứa sẽ cho cô danh phận vợ của Tổng giám đốc rồi sao? Lệ Minh Viễn nheo mắt nguy hiểm. Anh thực sự muốn xem cô gái nhỏ sẽ cố gắng thu phục anh như thế nào...