Chương 183: Mong rằng cô ấy vẫn mãi ngây thơ như thế
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi! Vai diễn là do con tự mình casting thành công, đa͙σ diễn và biên kịch đều nhìn trúng con, cảm thấy con thích hợp với vai diễn kia, nhưng giữa đường lại bị người ta đi cửa sau giành mất vai diễn vốn thuộc về con.” “Nên chủ mới ra mặt giành lại cho con! Con không đi con đường không chính đáng nào cả, mẹ cứ yên tâm đi!” Thì ra là vậy...
Tô Ngọc Mỹ dở khóc dở cười nói: “Phức tạp vậy hảmẹ cũng không hiểu, chẳng qua có Minh Viễn bảo vệ con thì cũng tốt!” “Nhưng Noãn Tâm, con cũng phải đối xử tốt với Minh Viễn đấy, quan tâm nó nhiều hơn biết không!” “Tuy con đã cứu nó, nhưng ơn cứu mạng kia đã sớm không thể so được với những ơn tình mà Minh Viễn đã giúp đỡ hai mẹ con chúng ta!” “Giữa người với người đều phải có sự qua lại, hiểu chưa!” “Mẹ, con biết rồi... mẹ yên tâm đi.”
Vừa nãy trên đường đi về cô đã gửi tin nhắn cho Lệ Minh Viễn, hỏi anh ấy ăn cơm chưa, trời lạnh rồi nhớ phải uống nước ấm nhiều hơn.
Nhưng anh chưa trả lời tin nhắn của cô.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh.
Lý Mạnh vừa mới báo cáo câu Tô Noãn Tâm coi Lệ Minh Viễn như người nhà kia xong.
Thì Lệ Minh Viễn liền nhịn không được hơi sững người, sau đó anh liền nhận được tin nhắn kia.
Khóe miệng hơi giật một cái.
Cô nhóc kia dường như vẫn luôn biết rõ phải làm sao để cật lực bổ sung, hòa hoãn quan hệ dỗ dành người khác.
Thật đúng là một cô nhóc gian xảo hệt một con cáo con.
Ngón tay anh gõ trên mặt bàn: “Cô ấy đã chọn người tôi chọn giúp cô ấy?”
Lý Mạnh vội đáp: “Không chút do dự nào liền chọn luôn!” “Coi như cô ấy thức thời!” “Đây nào chỉ là thức thời chứ! Cô Tô thế này là hoàn toàn tin tưởng tổng giám đốc! Chỉ cần là người anh chọn, cô ấy không hỏi dù chỉ một câu liền tin chắc rằng người anh chọn nhất định là tốt. “Lẽ nào tôi còn rảnh quá mà chơi khăm cô ấy sao?” “Đương nhiên không phải! Nhưng cô Tô cũng đã nhận ra được những điều tổng giám đốc làm cho cô ấy là tốt nên mới tin tưởng như vậy chứ! “Ừm... bên phía người quản lý, đã thay cô ấy hẹn chiều nay gặp rồi?” “Vâng, nhưng Ngô Thu chưa chắc sẽ đồng ý dẫn dắt người mới không có kinh nghiệm diễn xuất như mấy người cô Tô! Bây giờ đối với những người biết chút chuyện thì đều xem cô Tô là loại người dựa vào ô dù để vào nghề. vậy nên tôi sợ chiều nay Ngô Thu sẽ xem thường mấy người cô Tô!”
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cô nhóc đó cứ như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu... nếu không có chỗ dựa sau lưng thì đi vào cái chỗ ăn người không nhả xương kia còn không biết sẽ chết như thế nào nữa. “Đúng vậy, Ngô Thu cũng chả có gì to tát, chẳng phải chỉ là nâng đỡ được vài ngôi sao nữ đang nổi hiện nay thôi sao! Bà xã của tổng giám đốc chúng tôi có núi dựa là vì có tổng giám đốc chúng tôi cưng chiều, liên quan đếch gì tới cô ta!” “Có chướng mắt thì cũng phải nhịn!”
Lý Mạnh nói xong thì liền cảm giác có một tầm mắt lạnh lẽo chiếu vào giữa trán mình, vì vậy anh ta liền lập tức ngậm miệng không dám nói nữa.
Giọng nói lạnh lẽo của Lệ Minh Viễn vang lên: “Ai chiều cô ấy chứ!” "Ồ... tổng giám đốc, anh không chiều, anh chỉ là tùy tiện giúp cô Tô chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới...!” “Nhưng mà tổng giám đốc... anh giúp đỡ tìm Ngô Thu đến dẫn dắt mấy người cô Tô chính là vì nhìn trúng Ngô Thu có thái độ làm người thẳng thắn trong sạch, cùng với phong cách làm việc hoàn toàn không giống với những người quản lý khác... tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện để diễn viên do mình dẫn dắt đi uống rượu với người khác nhỉ?"
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Cô nhóc đó còn nhỏ, mấy thứ chuyện vòng vèo lắc léo trong giới giải trí chắc cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, chứ chưa từng thật sự nếm trải "Nên nếu có thể tôi mong rằng cô ấy cứ tiếp tục ngây thơ như vậy, những thứ đen tối kia vẫn là đừng để cô ấy tiếp xúc tới thì hơn.
Lý Mạnh kinh ngạc nói: “Nhưng nếu đã vào giới giải trí thì sau này sớm muộn gì cũng phải nếm trải thôi.” “Vậy nên Ngô Thu sẽ là một sự lựa chọn tốt.