Sáng sớm vốn dĩ tâm trạng rất bình thường, bởi vì cô nhóc cứ nói ríu rít không ngừng, có cảm giác thật giống như là thời gian dài ra.
Lê Minh Viễn hỏi theo bản năng: "Cô đưa rồi phải không?"
“Đã đưa rồi! Sau đó Tần Thiên còn gọi điện thoại cho tôi, nói tôi lấy oán báo ơn... ha ha..."
Lệ Minh Viễn cũng có thấy có chút buồn cười, nhưởng nhưởng mày, cũng không hỏi lại.Tô Noãn Tâm lại nói không ngừng nghỉ, đều nói hết một lần những chuyện vui mà xảy ra ở trong trường học.
Một bữa ăn sáng, đã ăn xong cả rồi mà cô nhóc vẫn ríu rít nói không ngừng nghỉ.
Sau khi ăn xong, Lê Minh Viễn phát hiện ra bản thân lại ăn nhiều hơn bình thường một ít...
"Chú à, tôi ăn no rồi!”
"Ừ, để bảo tài xế đưa cô đến bệnh
viện."
“Còn chú thì sao, chủ đi đâu?
“Tôi đến công ty.
“Chú hình như mỗi ngày đều ở công ty, không nghỉ ngơi sao? Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi à!"
"Nghỉ ngơi ở nhà, với nghỉ ngơi ở công ty thì có gì khác biệt chứ?"“Sao lại không có khác biệt?"
"Đối với tôi mà nói, chẳng có gì khác biệt cả." Lệ Minh Viễn đứng dậy nói: "Đi nhé "
Nhìn theo bóng dáng của Lê Minh Viễn rời đi, Tô Noãn Tâm cảm thấy khó hiểu cái bóng dáng ấy có một chút phiền muộn...
Luôn cảm thấy Lê Minh Viễn rất cô đơn, ở nhà chỉ có một mình, ở công ty cũng chỉ có một mình, ăn sáng cũng ăn một mình, ăn trưa cũng vậy , ăn một mình... trong nhà nɠɵạı trừ con chó ở bên cạnh ra, thì chỉ có người giúp việc thôi.
Đáng thương một cách kỳ lạ,
Tô Noãn Tâm được tài xế của Lệ Minh Viễn sắp xếp đưa đến bệnh viện, vừa đến phòng khám bệnh trong bệnh viện thì bắt gặp ánh mắt đầy sự nghi hoặc muốn chấtvấn của mẹ cô.
Tô Noãn Tâm chột dạ lè lưỡi một cái, nói: "Mẹ con có thể giải thích."
"Gan lớn nhỉ, ngay cả mẹ điện thoại cũng không nghe luôn?"
"Mẹ ơi con sai rồi..." Đều trách chủ, nói chuyện thằng như vậy.
"Tối qua ở lại chỗ của Lệ Minh Viễn
sao?"
“Vâng... chủ nói sau này cuối tuần đều có thể đến chỗ của chủ, sẽ sắp xếp cho
con thầy giáo dạy môn lễ nghi cho con."
Tô Ngọc Mỹ hai mắt không khỏi sáng lên, nói: " Đã học được chút gì rồi?"
“Lễ nghị, nghi thức, cách thưởng thức... Các tiết học vào mỗi buổi sáng thứ bảy và chủ nhật, thời gian còn lại thì tự do sắp xếp.
Tô Ngọc Mỹ không khỏi vui mừng nói:"Lệ Minh Viễn là muốn con học được nhiều thứ hơn, đỡ cho sau này lúc con gặp phải những tình cảnh đó, sẽ mất bình tĩnh"
"Vâng... Mẹ à mẹ yên tâm, con sẽ học tập chăm chỉ, sẽ không để chủ mất mặt đâu."
“Nên học hành chăm chỉ, hiếm thấy Lê Minh Viễn để ý đến hai mẹ con mình như vậy, cũng chưa hề ghét bỏ con, Tô Noãn Tâm con nhất định phải học nhiều vào, sau này với Lê Minh Viễn giữa vợ chồng với nhau thì có thể giúp đỡ được nhau, không thể đem lại phiền phức cho Lệ Minh Viễn biết chưa hả!"
“Con biết rồi mà mẹ... A, điện thoại của con reo, là Dương Diễm điện đến, dự đoán bọn họ sẽ đến bệnh viện thăm con.
"Nhanh nghe máy đi."
Bắt đầu nghe điện thoại.Dương Diễm ở đầu bên kia noi: “Tô Noãn Tâm, Lâm Xuân Mạn bảo tài xế đến nhà tớ đón tớ cùng qua bệnh viện, chúng tớ một lát nữa sẽ đến đấy.”
"Được, đến nơi thì gọi cho tớ nhé, tớ lại chỗ cổng bệnh viện đón các cậu!”
Cúp máy, Tô Noãn Tâm vừa ngắng đầu lên thì thấy mẹ đã nhanh chóng đi thay quần áo, sửa sang lại dung mạo.
Cô nói một cách dở khóc dở cười "Mẹ về phần con thì sao!"
Tô Ngọc Mỹ cũng không để ý đến cô, cầm theo túi trang điểm đi vào phòng vệ sinh, dự đoán rằng là muốn đi trang điểm nhè nhẹ lại.
Sau khi đời bà đi ra từ phòng vệ sinh,
cả người đều thay đổi rồi... xem ra đầu có chỗ nào giống người bị bệnh đầu. Nhưng mà mẹ có sau khi trang điểmlại một hồi, dù là mẹ bây giờ là người đẹp hết thời rồi, nhưng dư âm nét đẹp vẫn như xưa, lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân
Đợi lúc Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn đến, Dương Diễm nói: "Dì à, làm sao mà ở bệnh viện mà dì ngày càng đẹp ra thế a!”