lếu không… chúng at Dù sao cũng đã qua, dùng người râu ria để hình dung không phải cũng hợp lý sao?
Vậy cũng không cần phản phản ứng bọn họ.
Trần Tố Nhi thấy bạn trai cũ thì đều chủ động đến chào hỏi, chắc chắn là sẽ không yên tĩnh đơn giản như vậy.
Thấy bọn họ đều đang nhìn nhau mà không để ý tới cô ta, cô ta cảm thấy rất mất mặt trước mặt chị em của mình.
Vẻ mặt cô ta khẽ thay đổi, giải thích nói: “Đoàn chừng là lâu rồi không gặp nên không nhận ra tôi… Mọi người ăn trước đi, tôi đi qua chào hỏi” “Trời ạ… Trần Tố Nhi, cô có quen biết tổng giám đốc Tân sao?” Khóe môi Trần Tố Nhi hơi mím lại: “Đâu chỉ quen biết, hồi đi học bọn tôi còn kết giao với nhau đó”
Nói xong Trần Tố Nhi dâm giày cao gót, mặt đầy tự tin đi đến bàn bên cạnh. “Tân Thiên, anh không khe thấy em chào anh sao?”
Tân Thiên ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: “Cô muốn nói cái gì?”
Trần Tố Nhi nhìn Lâm Xuân Mạn một cái nói: “Đây là bạn gái của anh sao? Không giới thiệu một chút sao?”
“Cần phải giới thiệu với cô sao?”
“Tân Thiên, anh nói gì vậy, tốt xấu gì trước đây chúng ta cũng từng là bạn thời đại học.”