Nhưng ở nước ngoài rất loạn, không an toàn như ở trong nước, trễ như vậy, một người phụ nữ như chị ra ngoài một mình thì vô cùng không an toàn”
“Uh, tôi cũng có nghe nói có vài nước rất loạn”
“Lát nữa tổng giám Tô giúp tôi chọn đồ đi… Tôi không biết sản phẩm nào trong nước thì dùng tốt hơn”
Tô Ngọc Mỹ vốn là người có tấm lòng lương thiện, bà gật đầu nói: “Được thôi, tới cũng tới rồi, tôi giúp cậu chọn vậy”
Trong siêu thị, hai người cùng nhau đẩy xe hàng chọn đồ.
Ân Vô Tà chụp trộm một tấm ảnh gửi cho Lệ Minh Viễn.
Lại bị Lệ Minh Viễn lơ luôn.
Sau khi mua đồ xong, hai người cùng nhau rời khỏi siêu thị.
Đồ hơi nhiều, vốn dĩ Tô Ngọc Mỹ định xách hộ một ít.
Ân Vô Tà lại không chịu.
“Tổng giám đốc Tô đã giúp tôi nhiều rồi, chút đồ này tôi vẫn xách được”
Tô Ngọc Mỹ cười nhạt nói: “Chuyện nhỏ thôi mà… Giám đốc Ân từng cứu mạng của Minh Viễn, nói thật, làm bạn với cậu thì vẫn có thể, còn những chuyện khác đừng nói, tôi thật sự không có tâm tư”
“Vậy cứ từ làm bạn mà tiến tới đi, tôi mới đến, ngoại trừ Lệ Minh Viễn ra thì cũng không có bạn bè gì…”
“Vậy được, nếu như chỉ là bạn thì tôi vẫn đồng ý tiếp nạp cậu”
Ân Vô Tà cảm thấy bản thân giả đáng thương quá đúng chỗ luôn.
Quả nhiên chiêu này hữu dụng.
Lòng đồng cảm của phụ nữ vẫn luôn dễ tuôn trào.
Chờ sau khi về nhà, Ân Vô Tà nhờ Tô Ngọc Mỹ ôm đồ giúp mình, bản thân thì lấy chìa khoá ra mở cửa.
Tô Ngọc Mỹ có lòng tốt mang đồ vào phòng giúp anh ta thì liền thấy cảnh tượng hỗn loạn lộn xộn trong phòng…
Chính là cái loại vừa mới chuyển tới, còn chưa có thu dọn xong.