“Không phải tôi nói, là bạn gái lần trước cùng tôi đến đây, cô ấy là là chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp, vừa nhìn là biết rồi.” “Làm sao mà biết?”. “Tay”. “Hả?”
*Theo bạn gái tôi nói, da tay của cô ấy màu trắng, da mặt lại màu vàng, căn bản là không đều nhau, khuôn mặt kia là đã từng đánh phấn lên, người bình thường đánh phấn để trắng lên, nhưng cô ấy lại đánh kem nền cho da vàng đi, còn về mắt, nếu là mắt một mỉ thì sau khi dán mi xong bình thường sẽ biến thành mắt hai mí, nhưng nếu cô ấy mắt một mí, dán xong mà vẫn là mắt một mí thì lạ rồi” .
Tân Nghĩa nghe được cái hiểu cái không, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng chuyện anh ta muốn làm tiếp theo.
Hứng thú với người phụ nữ này cũng không phải ngày một ngày hai... Cô xấu hay đẹp cũng không quan trọng với anh ta, cái anh ta cảm thấy hứng thú chính là con người cô.
Mà đối với việc cậu cả Tần tỏ ra hứng thủ mạnh mẽ với cô, Tô Noãn Tâm cũng không phải không biết chút nào, chỉ là tránh như tránh rắn rết mà thôi.
Người như vậy cô không chọc vào nồi, cũng hoàn toàn không có hứng thủ.
Theo cô biết, Tân Nghĩa đã được gia tộc chỉ định cho một người vợ chưa cưới, không khéo, người vợ chưa cưới kia lại có quan hệ cùng cha khác mẹ với cô, là cô chủ nhà họ Cố.
Cô càng không muốn dính dáng quan hệ với người như vậy. Sau khi rời khỏi phòng bao số năm, Tô Noãn Tâm rảnh rỗi mang theo người tuần tra khắp nơi này. Khoảng hơn chín giờ tối, Tô Noãn Tâm bị nhóc Năm gọi đến. “Chị Tô chị Tô, người kia đã rời khỏi phòng bao, đi đến nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài”. Hai mắt Tô Noãn Tâm sáng ngời, đáp lại: “Đã biết!”. Đợi cả đêm, rốt cuộc cũng đợi được người đi ra ngoài. Hừ hừ. Lệ Minh Viễn. Ngày tận thể của anh đến rồi anh biết không! Phòng bao đều có nhà vệ sinh, dưới tình huống bình thường sẽ không có mấy người dùng nhà vệ sinh bên ngoài. Hoặc là nhà vệ sinh bên trong có người sử dụng, hoặc là có tình huống khác.
Sau khi Tô Noãn Tâm nhận được tin tức thì không vội vã hành động, mà giả bộ tuần tra, âm thầm quan sát ở xung quanh gần | nhà vệ sinh công cộng một lát.
Không lâu sau, cô nhìn thấy một cô gái ăn mặc xinh đẹp mê hồn, mang giày cao gót đi về phía bên này. Cô gái thấy cô mặc quần áo lao động cũng không để ý nhiều. Tô Noãn Tâm cảm thấy đây là khách bình thường tới nhà vệ sinh bên ngoài, cũng không quan tâm lắm. Chỉ là trơ mắt nhìn cô gái kia rõ ràng không uống nhiều lại đi vào nhà vệ sinh nam, Tô Noãn Tâm bị dọa sợ rồi. Chết tiệt! Tên lưu manh Lệ Minh Viện kia không phải muốn yêu đương vụng trộm với cô gái này ở trong nhà vệ sinh chứ! Vẻ mặt Tô Noãn Tâm lập tức giống như nuốt phải ruồi bọ, lén lút tới gần cửa.
Trong đầu cố nhớ tới việc tối hôm qua mà tên lưu manh kia làm với mình dưới tình huống đầu óc mơ hồ... Lỗ tai nghe được âm thanh hổn hển của con gái truyền ra từ bên trong nhà vệ sinh nam, cô cảm thấy thật ghê tởm.
“Ông chủ Lệ... Anh nhẹ nhàng với người ta chút đi!" Ha ha, lại còn ông chủ Lệ đấy! Người này quả thực là Lệ Minh Viễn không sại được. Đã nói là sẽ cưới cô, vậy bọn họ cũng coi như có quan hệ vợ chồng chưa cưới, vậy mà lại chạy đến đầy yêu đương vụng trộm! Thằng chó chết! Anh chờ đẩy cho ông.
Tô Noãn Tầm nhanh chóng quyết định trở về phòng làm việc của mình lấy ra cái kính chuyên dùng nhìn ban đêm khi cúp điện, rồi sau đó lại trở lại bên ngoài nhà vệ sinh nam lần nữa.
Lạch cạch lạch cạch vài tiếng, toàn bộ đèn của nhà vệ sinh nam công cộng bên ngoài bị tắt hết, sau đó cô bay lên đá văng cửa nhà vệ sinh nam.
Bên trong lập tức truyền ra một tiếng thét chói tai của phụ nữ, và một giọng nam hét lên: “Câm miệng!” Người đàn ông vừa nói xong đã thấy một cái bóng màu đen lóe lên tiến thẳng về phía anh ta.