Tô Noãn Tâm nghi ngờ đưa mắt liếc nhìn chiếc Rolls Royce thân dài đang đậu bên đường...
Giống như xe mà kiểu Tổng giám đốc bá đa͙σ như Lệ Minh Viễn có thể ngôi, lúc này, cô cũng không nghi ngờ gì thêm, người mặc vest đen liền đưa cô đến bên cạnh chiếc xe, giúp cô kéo cửa rồi mời cô lên xe.
Kết quả là ngay khi bước lên xe, cô liền bắt gặp một khuôn mặt đang nở nụ cười ấm áp với mình.
Tô Noãn Tâm gần như muốn xoay người định xuống xe ngay lập tức, nhưng cửa xe đã đóng chặt, rốt cuộc cô cũng không thể ra ngoài được.
Qua đầu lại, Tô Noãn Tâm hung hăng trừng mắt nhìn người ngôi trong xe nói: "Chú chạy tới cổng trường học, còn lừa tôi lên xe như vậy, rốt cuộc chủ muốn làm gì?" "Noãn Tâm... Đừng hung dữ như vậy, tôi không phải người xấu...
Khi Lê Kiên nói, đôi mắt của anh ta như một con rắn độc, từ từ lướt qua từng bộ phận trên cơ thể Tô Noãn Tâm.
Tô Noãn Tâm cảm thấy ảnh mất mặt này kinh tởm đến buồn nôn.
Cô nhíu chặt mày. "Tôi cảnh cáo chủ, chủ mau cho tôi xuống! Băng không, tôi sẽ khiến anh phải chịu hậu quả khôn lường!" "Ha ha... Cô gái nhỏ, ông đây nhìn trúng cô chính là cho cô thế diện... Năm lần bảy lượt không biết xem trọng thì cũng không sao, ông đây sẽ kiên nhẫn từ từ dụ cô vào chơi cùng, nhưng nếu có vấn cứ dùng thái độ như vậy, thì đừng trách tôi..." "Chủ muốn làm gì!"
Vô thức, cơ thể Tô Noãn Tâm trở nên căng cứng, cả người bày ra tư thế phòng bị
Thấy vậy, Lệ Kiên nuốt nước bọt: "Dáng vẻ căng thẳng của cô nhóc trông thật đáng yêu
Cũng không biết, nếu ở trên giường thì sẽ có dáng vẻ hấp dẫn mê người gì nữa đây.
Tô Noãn Tâm giễu cợt: "Chủ mù à? Tôi căng thẳng sao? Chú cứ thử động vào tôi xem! Xem tôi có phải là người dễ bị bắt nạt không?" "Cô nhóc, cô luyện võ cũng không tồi... Nhưng tôi cũng đã nếm thử một lần sự lợi hại của cô rồi, cho nên đương nhiên sẽ có phòng bị... Cô bé à, xem xem đây là cái gì nào?"
Tô Noãn Tâm nhìn tay anh ta, một khẩu súng màu đen từ trên tay anh ta dần dần giơ lên cao, cau mày nói: "Súng gây mê?"
Mẹ nó chử, ai nấy đều xem cô như dã thú mà tóm sao!
Lần trước là Tần Nghĩa, lần này là người đàn ông ghê tởm này...
Dùng lời không được, liền mang súng bắt cô l
Mấy người này đều rảnh rồi đến nỗi không có việc gì làm hay sao?
Nhưng nhìn khẩu súng gây mê, Tô Noãn Tâm không dám manh động.
Lần trước đã từng thử qua mộ lần rồi, một khi bị trúng đạn, tác dụng của thuốc mê sẽ phát tác rất nhanh... Khi đó cô sẽ bất tỉnh nhân sự, hơn nữa ở bên cạnh còn có một người đàn ông ghê tởm biến thái như vậy, chẳng phải cô đã để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm hay sao
Bình tĩnh
Cô phải bình tĩnh
Nghĩ như vậy, khỏe miệng Tô Noãn Tâm lộ ra nụ cười cứng ngắc nói: "Hì hì... Chú à, chúng ta có gì thì cứ từ từ nói... Dùng dao dùng súng như vậy thì dễ tổn hại đến quan hệ giữa mọi người Lệ Kiên nhướng mày nói. "Ô, thái độ của cô gái nhỏ thay đổi cũng nhanh đấy, tôi thích l "Ha ha ha. Chú à, chủ cử bỏ súng gây mê xuống trước đi. Vốn dĩ kiến thức của tôi cũng nghèo nàn lầm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thủ này... Vừa nhìn đã bị dọa sợ rồi."
Giọng nói của cô nhóc lanh lảnh, một tiếng "Chú" vừa vang lên đã khiến người khác động lòng.
Lê Kiên cảm máu huyết trong người trở nên sôi sục
Lúc này, anh ta cũng trở nên dễ nói chuyện hơn: "Bỏ súng gây mê xuống được rồi, nhưng cô nhóc cô phải gọi thêm mấy tiếng "Chú" nữa... Nói thêm mấy câu dễ nghe cho chủ nghe, nếu không?"
Tên biến thái đáng chết!
Chú ơi cái quần què ấy!
Nhưng nhìn súng gây mê, Tô Noãn Tâm không khỏi siết chặt tay, lập tức nặn ra nụ cười xấu hơn cả khóc nói: "Chú à, chủ muốn nghe lời dễ nghe như thế nào?" "Hay là, cô nhóc lại gần chủ hơn một chút, để chủ dạy cháu nên nói thế nào?" “Được thôi” Tô Noãn Tâm vui vẻ nhanh chóng đồng ý.
Chỉ cần cô có cơ hội lại gần, sau đó tìm cách lấy súng gây mê, cô sẽ đánh chết tên biến thái này đến mức bố mẹ đẻ cũng không nhận ra mới thôi