Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Tô Noãn Tâm, em thử nói hươu nói vượn câu nữa xeml”
“Ha ha! Em không nói nữa”
“Ngoan… Muộn rồi, ngủ đi”
“Nhưng trong lòng em có chút loạn, không ngủ được thì phải làm sao bây giờ?”
Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Còn muốn tiếp tục sao?”
“Không được không được…. Chú, chú trò chuyện với em đi mà”
“Em muốn nói cái gì?”
“Chuyện hồi bé của chị “Chuyện đã qua lâu rồi, “Nhưng trong đầu em có ấn tượng mơ hồ…. Chú lúc nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn sách, vừa lau nước mắt nước mũi vừa viết nhật ký… Thật là đáng thương”
Khóe miệng Lệ Minh Viễn co rút nói: “Không có lau nước mũi”
“Phụt… Nhìn có vẻ chú chưa làm thế bao giờ”
“Ừ”
“Chú đừng khó chịu… Sau này có em luôn ở bên cạnh chú, nếu trong lòng chú có gì khó chịu thì có thể nói với em… Em sẽ ngoan ngoãn lắng nghe”
“Sau khi nghe xong thì cười nhạo anh?”
“Phụt, không có chuyện đó đâu! Chú, em đan nghiêm túc nói chuyện với chú đói”
“Ừ, nói xong rồi sao?”
“Chú, chú lại không kiên nhẫn được nữa rồi!”
“Tô Noãn Tâm, rốt cuộc em muốn sao?”
“Em chỉ muốn chú nói với em một ít lời trong lòng cũng không được sao?”