Có vẻ như bây giờ Noãn Tâm nhà bà sống cũng vẻ, cũng thấy yên tâm được phần nào.
Sau khi gác máy, Tô Noãn Tâm lặng không nào, sau đó nói: "Cái này, tuy có vẻ như nịnh Thế nhưng, thích điều đó! Hi hi... Mẹ tớ thích nhất nghe người khác khen còn vui hơn là việc bà ấy được người khác khen mình"
Lâm Xuân Mạn sau khi ngắt điện thoại, liền nói: “Mình không khoa trương đầu, Mình chỉ nói sự thật thôi! một bữa thật ngon cho kỷ niệm tình bạn mới của chúng luôn bền lâu!”
Một lát sau, bọn họ liền đến quán lẩu
Các cửa hàng xung quanh trường hầu hết thấp đến trung bình, phù hợp với mức chi phí của sinh viên, môi trường bình thường và người cũng tương đối đông.
Tô Noãn Tâm lắng một cô chủ như Lâm ŧıểυ Mạn không quen với môi trường như thế này nên trước khi bước vào cửa quán đã hỏi cô Mạn, cậu có thể thích nghi với môi trường đây không?"
Lâm Xuân Mạn khi thấy bên trong rất nhiều người, không khí nồng nặc mùi lẩu thịt dê, bất giác nhíu mày lại.
Nhưng cô ấy không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng uống của Dương Diễm và Tô Noãn Tâm, cô lời: "Không sao đâu... mình có thể thích nghi được."
Cả Dương Diễm và Tô Noãn Tâm đều cảm thấy câu trả của cô ấy có chút gượng gạo, họ đang định nói rằng quán khác bất chợt điện thoại của Tô Noãn Tâm vang lên.
Cô lập tức nói với hai người người đợi một chút, phải trả lời điện thoại đã
Sau đó cô nhấn nút trả lời trên điện thoại, giọng nói của Tân Nghĩa ở đầu dây bên kia vang lên: "Alo, Noãn Tâm, em còn nhớ tôi không?" “Không." Tô Noãn Tâm thẳng thắng trả lời. "Tân Nghĩa, anh có chuyện gì không? Tôi đang cùng bạn học đi ra ngoài ăn cơm, bạn họ đang đợi tôi l "Sao lại không có chuyện gì chứ, chẳng phải lần trước em một mực muốn mời tôi đi ăn cho bằng được sai. Bạn của em cũng ở đó ư, nếu thế chúng ta hãy cùng nhau đi
Tô Noãn Tâm lúc này mắt sáng ngời "vậy chúng ta cùng đi ăn lẩu đi. "Được! Ông đây sẽ đưa mọi người đi ăn món lẩu ngon nhất thủ đô này! "Anh hãy gửi địa chỉ cho tôi đi! Tôi sẽ đưa mọi người cùng đi." "Không thành vấn đề." Sau khi tắt máy Tô Noãn Tâm đặc ý nhìn Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm nói: "Đi nào! Chúng ta đổi địa điểm ăn nhel Lâm Xuân Mạn vội vàng nói: “Tô Noãn Tâm, thật sự không sao đầu...Tớ, tớ có thể thích ứng được mà!" “Đi nhé, đừng miền cưỡng nữa! Đúng lúc có một người bạn muốn mời tớ đi ăn cơm, vậy chúng ta hãy cùng đi nhé!
Dương Diễm vội vàng hỏi: "Người bạn ấy là nam hay là nữ vậy?” "Là nam, nhưng không phải là bạn trai của tớ! Chẳng qua chỉ là một anh chàng đẹp trai mà thôi! Chính là loại người có dáng vẻ vô cùng yêu nghiệt. ừm, chắc hai người sẽ thích loại người có dáng vẻ này." “Ôi! Thật sao, thật sự là đẹp trai như thế sao! Vậy có đẹp trai như Tân Thiên không?"
Tô Noãn Tâm sở sở cầm, trong đầu không ngừng so sánh nhan sắc của Tần Thiên và Tân Nghĩa, cô lắc đầu nói: “Cái này thật sự khó nói lầm. Hai anh em nhà bọn họ dường như một người giống bố, còn một người thì lại giống mẹ... "Là em ruột của Tân Thiên ư?” "Đúng rồi, anh ta tên là Tần Nghĩa. thế nhưng mọi người hãy yên tâm, anh ta chính là một tên tay chơi chính hiệu thay bạn gái nhanh như thay áo” “Trời a, Noãn Tâm sao cậu lại biết?" "Anh ta chính là người quen ở chỗ làm trước kia của tớ, chưa đến mấy ngày liền đổi một cô em đưa đi chơi, tớ có thể không biết được sao?" "Ồ...vậy ư, đúng là đồ đều cảng, dáng vẻ đẹp trai như thế nào thì chúng ta cũng chẳng thấy hiểm lạ gì!”
Kết quả là khi đến nơi, Lâm Xuân Mạn và Dương Diễm sau khi nhìn thấy Tân Nghĩa, hai mắt liên sáng ngời lại còn theo đuổi muốn cách thức liên lạc.
Tô Noãn Tâm chỉ muốn trợn mắt khinh bỉ nói đúng là tự vả mà.
Không phải là đồ đểu cáng, dáng vẻ đẹp trai tuấn tú cũng không phải là hiếm lạ gì sao!
Tần Nghĩa đối xử với hai người bạn của Tô Noãn Tâm vô cùng nhiệt tình, cũng rất thẳng thắng dễ chịu đưa phương thức liên lạc.
Trước kia, đối với những người phụ nữ có dung nhan xấu xí, cũng khó có thể mà bộc lộ ra sắc mặt hoà hoãn được. "Nào ba người đẹp! Mọi người muốn ăn cái gì nào, cứ tự nhiên nhé!