Có lẽ là vì Chủ biên Hà còn ở đây, mọi người trong ban biên tập đều kiềm chế lại.
Giản Minh Chu từ xa thấy sóng yên biển lặng rồi thì thản nhiên bước về.
Anh vừa đi ngang qua, nhìn thấy Hạ Diệp đang ngồi trên chiếc xe Tiểu Hoàng, nở một nụ cười quái dị không nóng không lạnh với anh, "Hừ ~"
"......?"
Giản Minh Chu tự động đọc hiểu: Tiếng cười khẩy của một con chó bại trận.
Trận chiến lần này đã chuyển bại thành thắng.
Anh bao dung không so đo với nụ cười quái dị của Hạ Diệp, cũng thuê một chiếc Tiểu Hoàng và ngồi lên.
Mọi người đã đến đông đủ, chuyến đi liền bắt đầu.
Con đường xanh mới xây dựng khá rộng rãi và bằng phẳng.
Toàn bộ quãng đường rất dài, người đạp xe không nhiều lắm. Xung quanh thỉnh thoảng có bóng râm nằm rải rác trên mặt đường, cực kỳ dễ chịu và yên tĩnh.
Giản Minh Chu lên xe, cùng mọi người bắt đầu xuất phát.
Hà Lộ Thần đi trước làm gương mà dẫn đầu.
Bóng dáng phóng khoáng của chiếc xe đạp Mercedes-Benz và bộ vest của anh ta toả sáng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Giản Minh Chu liếc nhìn Hạ Diệp đạp xe với tốc độ rùa bò bên cạnh mình.
Người sau mang vẻ mặt đứng đắn, dường như đang nhắm mắt làm ngơ.
Giản Minh Chu trầm ngâm suy nghĩ:...... Không chủ động thì không có chuyện xưa, không có chuyện xưa thì không có cơm ăn.
Anh ấp ủ hai giây, rồi nhìn về bóng dáng phía trước cất lời khen ngợi, "Chủ biên Hà đạp xe nhanh quá. Năng lực làm việc đã mạnh mẽ như vậy, không ngờ khả năng vận động cũng không thua kém chút nào."
Hạ Diệp lập tức khó chịu nhìn sang, "Ha!?"
Giản Minh Chu, "Bộ phận đam mỹ của chúng ta không có ai đuổi kịp......"
Vừa dứt lời, một cơn gió mạnh từ bên cạnh thổi qua!
Giây tiếp theo, Hạ Diệp cưỡi Tiểu Vàng đuổi theo, xẹt một cái đạp lên cách Hà Lộ Thần nửa mét. Hà Lộ Thần như ngạc nhiên liếc nhìn, cất tiếng,
"Biên tập Hạ, cậu cưỡi Tiểu Hoàng mà cũng có thể đạp nhanh như vậy à?"
Hạ Diệp ha ha, "Mercedes-Benz thì ghê gớm lắm à?"
Giản Minh Chu hài lòng lùi lại phía sau: Giờ ăn đến rồi, bùm bùm bùm bùm...
Cuộc đối thoại phía trước theo gió bay tới từng đợt từng đợt.
Giản Minh Chu và một nhóm bệnh nhân cùng phòng theo sát phía sau, loáng thoáng nghe được cái gì mà "Porsche", "Cấm kỵ", "Đĩa nhạc than", "Bút máy", suy nghĩ phân tán......
Bọn họ ăn đến mức mặt đỏ hồng hào, dưới chân lâng lâng.
Điện thoại trong túi dường như rung lên hai lần.
Giản Minh Chu vừa đạp xe vừa ăn cơm, không để ý đến.
Cứ thế đạp xe được khoảng hơn hai mươi phút.
Cùng dăm ba câu của bọn họ, ánh nắng ven đường xuyên qua kẽ lá, thong thả rơi vào đáy mắt.
Bọn họ đang vui vẻ ăn cơm, thì chợt thấy chiếc xe của Hạ Diệp ở đằng trước hơi lắc lư, rồi đột nhiên!
Rầm, dây xích xe bị rơi ra.
Hạ Diệp dừng lại cúi đầu:????
Vãi chưởng? Giản Minh Chu cũng dừng lại theo, đây là tình tiết kịch tính gì vậy!?
Sự việc xảy ra quá đột ngột, anh không kịp ngẫm nghĩ nữa.
Lập tức quyết đoán mà xoay đầu xe, gọi một đám bệnh nhân lại, nhanh chóng nói, "Mau, đạp xe về."
Mọi người quay đầu:????
Sau hai giây phản ứng, bọn họ lập tức hiểu ra!
Tiểu Ngư vừa quay xe, vừa không nhịn được nước miếng thèm ăn mà quay đầu lại, "Nhưng......"
Giản Minh Chu nhẫn nhịn nói, "Hy sinh bữa ăn nhỏ, để có được bữa anh lớn."
Đợi đến khi hai người trở về một mình, thì đó sẽ là bữa ăn trưa trong bệnh viện tâm thần của bọn họ!
Tiểu Ngư nhanh chóng được vớt lên, mọi người vội vàng rời đi!
Phía sau lập tức truyền đến giọng nói đề phòng của Hạ Diệp, "Đệt!? Mấy người ——!!!"
Ngay sau đó nghe thấy tiếng Hà Lộ Thần tao nhã:
"Ồ? Cần giúp gì không, biên tập Diệp?"
......
Đoàn người nhanh như chớp đạp xe về đường cũ.
Bọn họ vốn đã đạp được một quãng đường rất dài.
Đi đi về về cũng mất gần một tiếng, lúc này vẫn đang ngồi ở bãi đất trống nghỉ ngơi.
Xung quanh trồng một mảnh lớn cây hương bồ, nhẹ nhàng phất phơ trong làn gió, đung đưa trong ánh nắng, gió mát thật dễ chịu.
Đám người vừa ngồi vừa mặc sức tưởng tượng:
"Mọi người nói xem, lúc này bọn họ đang làm gì?"
"Sửa xe, đạp xe, đi nhờ xe?...... Không dám nghĩ, lát nữa Chủ biên sẽ về như thế nào!!"
Thiến Thiến run rẩy, mặt đỏ bừng, lại nhìn về phía Giản Minh Chu với vẻ khâm phục, "Không hổ là Phó biên, đã từng đọc vô số cuốn truyện tranh. Năng lực nấu cơm không phải một phàm nhân như em có thể so sánh!"
Giản Minh Chu rụt rè cụp mắt, "Cũng không đến mức đấy......"
"Nhưng không ngờ hôm nay Chủ biên Hà lại tới đây, Phó biên, chó săn nhỏ nhà anh đâu?"
Câu nói của anh chợt bị cắt ngang.
Giản Minh Chu giương mắt đối diện với những ánh mắt khao khát của một đám bệnh nhân ăn không đủ no, dừng một chút, giải thích như bình thường,
"Hôm nay Tiểu Cảnh phải tập huấn, không đến được."
"Ồ ~~ Vậy sao? Chắc không phải là do phó biên xấu hổ, nên mới không gọi người tới chứ?"
...... Nói cái gì thế, anh xấu hổ lúc nào!
Nhưng vào thời điểm này, hẳn là Tạ Cảnh đã kết thúc tập huấn.
Giản Minh Chu nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho người ta.
Vừa mở WeChat ra, anh mới phát hiện Tạ Cảnh đã gọi cho anh từ 50 phút trước, còn để lại hai tin nhắn.
【 Cảnh 】: Chú nhỏ, tới rồi à?
【 Cảnh 】: Không dẫn theo ai khác đến chứ? ^^
Giản Minh Chu trả lời: Mới vừa đạp xe xong, người đến đều là đồng nghiệp.
Anh gửi tin nhắn đi, rồi cầm điện thoại chờ hồi âm.
Đang nhìn chằm chằm vào màn hình, tiếng nói chuyện trước mặt đột nhiên dừng lại, mơ hồ vang lên âm thanh hít khí.
...... Sao thế?
Giản Minh Chu ngẩng đầu thì thấy mấy người Thiến Thiến đang nhìn về phía đằng sau mình. Còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đã ập xuống một bóng người, một cánh tay duỗi ra từ sau lưng kéo anh vào trong lòng ngực ——
Anh đột nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp chặt chẽ!
Trong lòng chợt giật mình kinh ngạc.
Ngay sau đó anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tạ Cảnh ôm vòng lấy anh, nghiêng đầu hỏi,
"Chú nhỏ, chú dẫn theo người đàn ông nào tới vậy?"
Mấy người Thiến Thiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt phát ra kêu sợ hãi: "Áu u u u u!!!!"
Giản Minh Chu nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh, khiếp sợ quay đầu lại, "Tiểu Cảnh, sao cậu lại tới đây?"
Tạ Cảnh không quan tâm những người khác nổi điên thế nào, cánh tay siết lại, ôm chặt anh hỏi,
"Người dẫn đến đâu, để cháu xem thử."
Cánh tay vòng qua vai và eo anh, ngập tràn dục vọng chiếm hữu.
Mặt Giản Minh Chu không khỏi nóng lên, đôi tay chống ở trước người, "Chờ một chút, sao cậu biết......"
Nói được một nửa, anh đột nhiên nhận ra —— Hạ Diệp!!!
Anh lập tức ngước mắt lên,
"Hạ Diệp nói với cậu à? Hơn nữa hai người thêm WeChat từ lúc nào vậy?"
"Hồi đi Thanh Nham, không phải mọi người đã trao đổi thông tin liên lạc lúc chuẩn bị tạm biệt à?"
Tạ Cảnh nói xong lại hỏi, "Chú còn chưa nói là dẫn theo người đàn ông nào đấy? Tại sao lại không dẫn cháu theo?"
Đồng nghiệp xung quanh đã hoàn toàn điên cuồng:
"A a a a!!! Đây là cái kiểu diễn biến gì thế này!!!"
Bọn họ vừa tru lên, vừa quạt gió thổi lửa: "Đúng vậy, Phó biên! Anh có Tiểu Cảnh còn chưa đủ à!"
"Tiểu Cảnh, trừng phạt anh ấy, trừng phạt anh ấy!"
...... Moẹ nó! Nhóm người này đang nói cái lời hỏng bét gì thế kia!?
Giản Minh Chu thấy ánh mắt Tạ Cảnh thật sự trở nên tối sầm, lập tức sợ đến mức xương cụt cũng run lên! Anh đang muốn mở miệng giải thích, Tiểu Ngư trước mặt đột nhiên đứng lên, học đi đôi với hành mà nói một câu:
"Chúng ta nhanh chóng rút lui! Hy sinh bữa cơm nhỏ, mới có thể có được bữa cơm lớn ——"
Dứt lời, một đám người lập tức ào ào rút lui!
Giản Minh Chu:!!!!
Người trước mặt đã đi hết, anh quay đầu vừa định nói ra tên "Hà Lộ Thần", thì Tạ Cảnh đột nhiên giữ lấy gáy anh, cúi đầu hôn xuống ——
"Ưm......" Giọng nói hoàn toàn bị lấp kín.
Vừa mới kết thúc tập huấn, hormone ngập tràn xen lẫn với dục vọng chiếm hữu chớp mắt bùng nổ. Giản Minh Chu chỉ có thể ngửa đầu nhận lấy nụ hôn sâu mãnh liệt và nóng bỏng của người phía trên, môi lưỡi đều bị khuấy động.
Bàn tay giữ sau gáy anh to rộng nóng rực, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trong lúc hôn môi, khiến người ta phải run rẩy.
Anh nắm chặt lấy quần áo của Tạ Cảnh, cả người mềm nhũn trong vòng tay siết chặt của cậu.
"Ưm... Tiểu Cảnh......"
Đến tận khi các đốt ngón tay run lên vì nụ hôn, cuối cùng Tạ Cảnh mới buông anh ra.
Khoé mắt Giản Minh Chu ửng hồng, đáy mắt có chút ẩm ướt. Còn chưa lấy lại tinh thần, người trước mặt đã vùi vào hõm vai anh. Ngay sau đó hõm vai hơi châm chích, "...Hmm!"
Anh run lên, Tạ Cảnh ngậm cắn anh.
Hàm răng cẩn thận cọ vào da thịt, không đau, nhưng lại mang đến một loại kích thích khác.
Giản Minh Chu run rẩy hít một hơi, nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh, cảm giác hoảng hốt như bị sói ngậm lấy. Anh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, toàn thân run rẩy, không quên điên cuồng niệm chú trong lòng:
...... Hạ Diệp, lời nguyền hắc ám Gunala! Hạ Diệp, lời nguyền hắc ám Gunala!!
Hàm răng ngậm cắn một lát.
Tạ Cảnh để lại một vòng dấu răng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Giản Minh Chu thoát khỏi dòng suy nghĩ, bình ổn hô hấp nhìn sang, "Sao cậu còn cắn thành dấu như vậy..."
Một bàn tay xoa gáy anh.
Tạ Cảnh cụp mắt sờ lên dấu răng, đầu lưỡi cọ vào răng nanh. Nơi răng nanh vừa hơi đau vừa hơi ngứa, như trong giai đoạn mọc răng, luôn muốn ngậm cắn thứ gì đó.
Cậu khàn khàn nói, "Chỉ là muốn cho để cho người đàn ông chú dẫn đến nhìn xem."
Giản Minh Chu, "......"
Anh nhấp miệng, sau đó chân thành nói, "Anh ta có nhìn thì cũng sẽ không cảm thấy gì đâu."
Ánh mắt Tạ Cảnh lập tức trở nên nguy hiểm, "Thật sự có người đàn ông khác à?" Cậu hỏi, "Tại sao?"
Giản Minh Chu, "Anh ta chỉ biết nói: Tôi còn tưởng rằng cấm kỵ đến cỡ nào chứ ~"
Tạ Cảnh, "?"
"......"
Ngữ điệu giống như đúc lập tức mang ký ức trở lại bãi đỗ xe hôm chạng vạng ——
Sau khi im lặng hồi lâu, Tạ Cảnh mới nói, "... Là Chủ biên Hà?"
Giản Minh Chu nhân cơ hội giơ tay bịt cái miệng nguy hiểm của mình lại, quay đầu nói,
"...... Đã bảo với cậu đều là đồng nghiệp mà."
Trước mặt im lặng vài giây.
Sau đó Tạ Cảnh gục xuống, lại biến thành cún lớn nằm úp sấp, tựa đầu vào vai anh, hôn lên dấu răng nói,
"Xin lỗi chú nhỏ, cháu chỉ quá thích ghen."
"......"!!
Tim Giản Minh Chu đập thình thịch: Sao có thể nói thẳng ra như vậy! Thế này có khác thì tỏ tình đâu......
Mặt anh lập tức càng nóng hơn, hơi nghiêng đầu vuốt tóc, "Không sao, không phải lỗi của cậu."
Cậu cũng chỉ bị cuốn vào màn phân tranh dơ bẩn.
-
Đợi ở bên này một lát, bọn họ liền đứng dậy quay về.
Mọi người trong ban biên tập tìm một chỗ đất trống khác.
Thấy bọn họ quay lại, tất cả đều nghe thấy liền làm ngay mà bưng bát thăm dò, "Nói xong hết rồi à?"
"...... Kết thúc trừng phạt?"
Giản Minh Chu bình tĩnh nói, "Vốn dĩ đã không có người khác, tôi chỉ giải thích bình thường......"
"Moẹ nó!" Thiến Thiến đột nhiên hô toáng lên, ánh mắt dừng ở đầu vai anh.
Cổ áo rộng rãi chỉ che được một nửa.
Dấu răng chói lọi đập vào mắt, mang theo vố số mờ ám dẫn người ta vào trong hơi thở mơ màng.
Một đám người há hốc miệng, âm thầm run rẩy: A a a a ——
Còn nói không có!!!!
Trong lòng Giản Minh Chu cũng "Moẹ nó" một tiếng! Che cũng không được, không che cũng không xong, anh chịu đựng hơi nóng trên mặt:
Nhóm người này, sao đôi mắt lại sắc bén như vậy!?
Một bàn tay đột nhiên duỗi tới.
Tạ Cảnh dường như rất tự nhiên đặt tay lên dấu răng lên dấu răng của mình, lòng bàn tay vòng qua hõm vai, nghiêng đầu nói,
"Chú nhỏ, cháu che cho chú."
"!!"
Bàn tay buông thõng bên người của Giản Minh Chu run lên nhè nhẹ: Đây là kiểu bịt tai trộm chuông mới của cậu à!?
......
Xung quanh chìm đắm trong đại dương chè chén say sưa.
Giản Minh Chu đang nhanh chóng nghĩ cách chuyển chủ đề, ánh mắt liếc sang bên cạnh, rồi đột nhiên khựng lại. Ngay sau đó như bắt được tấm ván nổi cứu mạng, chuyển hướng các kênh nghe nhìn,
"Xem kìa, bên kia có gì thế?"
Chè chén tạm dừng, mọi người đồng loạt quay đầu.
Lúc này mặt trời đã dần dần ngả về phía Tây, ánh nắng mềm mại nghiêng nghiêng chiếu xuống.
Từ xa, có thể nhìn thấy Hà Lộ Thần đang bay như tên bắn từ phía bên kia con đường xanh.
Bộ vest thanh lịch bay bay trong gió, ánh hoàng hôn vàng rực rỡ phủ xuống, phía sau anh còn có những cánh hoa hồng rực rỡ chói mắt tung bay.
Giản Minh Chu bình tĩnh lại:...... Cánh hoa hồng?
Không để anh kịp suy nghĩ, bóng dáng kia đã tới gần.
Hà Lộ Thần đạp xe thật sự rất nhanh.
Khi đến gần hơn, thì thấy Hạ Diệp đang ngồi ở gác ba ga đằng sau, tay ôm chặt đống hoa hồng mà mình mua với vẻ mặt hung dữ trong làn gió mạnh và ánh hoàng hôn. Mắt thấy sắp tới trước mặt mọi người, anh lập tức hét lên:
"Đủ rồi! Đủ rồi! Chủ biên Hà, dừng lại!!"
Hoa hồng trong ngực bị siết chặt, lại đón cơn gió mạnh mà ào ào bung ra như một cơn mưa cánh hoa ——
Hà Lộ Thần tao nhã lịch thiệp trong mưa cánh hoa,
"Không cần khách sáo, đưa cậu đến điểm cuối luôn nhé ~"
Hạ Diệp run rẩy trong gió, "A a a a ——"
"........."
Một hàng người lặng lẽ nhìn sang.
Một lát sau, Thiến Thiến mấp máy môi dưới, "... Đây là truyện tranh thiếu nữ à?"
Tiểu Ngư cũng rất hoảng hốt, "Truyện tranh thiếu nữ nhiệt huyết đi."
Giản Minh Chu bình tĩnh: Không, là lời nguyền hắc ám Gunala!
Anh nhớ tới hình ảnh mình tưởng tượng trước đó không lâu, không ngờ lại có thể hiện ra một cách hài hoà như vậy!
Hạ Diệp không ngồi khóc trên Mercedes-Benz, cũng không ngồi cười trên Mercedes-Benz.