Tiếng nhạc xập xình, người người nhảy nhót nói cười ầm ĩ nhưng những âm thanh chát chúa lùng bùng đó cũng không khiến Tôn Duy quan tâm hoặc chí ít có chút khó chịu. Lý do là bởi anh đang uống rượu. Ban nãy đi trên đường phố đêm với vẻ mất hồn anh chợt phát hiện một quán bar nhấp nháy ánh đèn màu như kêu gọi người ta hãy vào đây. Thế là không chần chừ, anh tiến về phía bar với mục đích tìm đến rượu để quên đi nỗi đau đớn vật vã trong mình.
Nãy giờ Tôn Duy uống liên tục, chai này xong đến chai khác, ly này xong đến ly khác. Chưa đầy nửa giờ mà anh đã tu hết năm chai rượu nɠɵạı. Anh chẳng còn rõ bản thân đang làm gì, cứ uống uống và uống. Say mềm. Choáng váng. Miệng bắt đầu lảm nhảm những câu linh tinh không đầu đuôi. Thỉnh thoảng có vài cô PG bốc lửa đến gần buông lời tán tỉnh nhưng vẫn mặc, Tôn Duy chỉ cắm đầu vào mấy chai rượu. Anh nhớ hình như mình có mắng các cô gái PG vài câu vì cái trò lôi kéo khách dai như đỉa đói đó.
Nốc xong ly rượu thứ mấy chục chẳng rõ, Tôn Duy nằm ườn ra trên bàn trước vẻ ái ngại của tên phục vụ. Nửa tỉnh nửa mê, chàng trai tiếp tục lèm bèm điều gì đó với chất giọng khàn đục. Buồn cười là, càng say thì anh càng nhớ lại tất cả mọi chuyện tồi tệ kia. Hệt kiểu, chúng đã tồn tại trong đầu rồi tuyệt nhiên không dễ gì biến mất. Cũng bởi vậy, nó làm Tôn Duy nỗi đau chồng chất nỗi đau. Anh mệt mỏi khi mang quá nhiều cảm xúc kinh khủng, trái tim gần như nổ tung vì vượt sức chịu đựng. Anh muốn khóc một trận thật to, thật hả lòng nhưng mãi vì sao nước mắt vẫn không chảy mà chỉ để lại trong mình sự nghẹn ngào tưng tức.
Chậm rãi ngóc đầu dậy, Tôn Duy hướng cái nhìn bỗng chốc ráo hoảnh về phía những chai rượu. Thật khó tin khi anh đang nhớ về Đỗ Như. Ngay bây giờ anh rất mong được nhìn thấy cô chủ nhỏ đáng ghét ương bướng đó. Muốn thấy cô đến bên cạnh, nói những câu nửa hời hợt nửa quan tâm và anh còn muốn trông nụ cười tinh ranh nhưng đáng yêu ấy... Đảo mắt nhìn sang bên cạnh, chiếc điện thoại tắt máy nằm im lìm như ngủ quên khiến Tôn Duy mong mỏi được cầm lên bấm số gọi cho Đỗ Như. Nhưng, anh biết bản thân không thể. Tôn Duy còn đủ tư cách nói chuyện với Đỗ Như sau khi đã không ngừng trách mắng, sỉ vả và thậm chí đánh cô thật đau? Không! Mà dù rằng anh đủ can đảm để gọi thì liệu Đỗ Như có đến gặp cái kẻ đã làm tổn thương mình? Vả lại bản hợp đồng đã kết thúc, cô và anh chẳng còn mối liên hệ nào nữa... Gục đầu xuống bàn lần nữa, Tôn Duy khóc khẽ bởi nhận ra có lẽ bản thân đã mất tất cả.
***
Đêm lộng gió. Tối nay sao đầy trời và liệu, những vì tinh tú ấy có thể mang phép màu đến cho con người? Để thực hiện một mong muốn. Hẳn là, không được rồi.
Đứng lặng im trên sân thượng bệnh viện, Đỗ Như chẳng làm gì ngoài việc hướng ánh mắt khô ran cay xè do khóc nhiều vào màn đêm mịt mùng phía trước. Đầu óc lúc này không nghĩ được gì ngoài những mớ cảm xúc tồi tệ. Lúc nãy, bà chủ Đỗ đã trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh. Bà ra đi khi chưa kịp chờ bác sĩ đến, chưa kịp nghe câu đáp lời từ con gái. Một cái chết nặng nề, chưa thanh thản.
Điều cấm kỵ của bệnh tim chính là không được xúc động mạnh thế nhưng với Đỗ Như vào giây phút này, nếu không được khóc thì quả là điều kinh khủng! Bỏ mặc lồng ngực đau buốt, bỏ mặc trái tim yếu ớt đang đập càng lúc càng nhanh, cô bật khóc tức tưởi. Những âm thanh đè nén nghe thật xót xa và có cảm tưởng chúng đủ sức xé toạc cơ thể nhỏ bé ấy. Chưa bao giờ Đỗ Như đau đớn, ân hận và căm ghét bản thân đến vậy. Tại sao đến tận bây giờ, cô mới biết tình thương của mẹ dành cho mình? Tại sao đến tận bây giờ lòng mới nhận ra cô đã sống ích kỷ? Và tại sao đến tận bây giờ cô chợt phát hiện điều gì mới là quan trọng nhất?... Bi kịch! Con người chỉ trân trọng những thứ ở bên cạnh khi nó mãi mãi rời xa mình.
Siết chặt ngực áo, Đỗ Như ngồi xuống và không ngừng khóc. Cô để âm thanh nghẹn ngào kia được giải phóng. Chẳng hề giấu giếm vì bản thân không đủ sức chịu đựng. Tiếng khóc đứt quãng của cô hoà vào cơn gió đêm thổi bất tận. Các vì sao trên bầu trời tự dưng mờ dần hệt như cũng buồn theo người. Nhưng kỳ lạ thay, đâu đó vẫn nghe giọng nói êm đềm dịu dàng của người đã khuất.
"Vì vậy con tuyệt đối không được xem nhẹ mạng sống của mình cũng như đừng để Hoàng Hiệp sụp đổ. Con và Hoàng Hiệp là hai thứ quan trọng nhất đối với ông ấy. Hứa với mẹ, cố gắng sống và gây dựng lại Hoàng Hiệp! Đó là tâm huyết cả đời của bố con. Thay bố mẹ tiếp quản công ti."
Mái đầu cúi thấp, Đỗ Như chợt im lặng. Tiếng khóc uất nghẹn đau đớn mau chóng biến mất. Không gian xung quanh bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng. Dù vậy rất nhanh sau đó, Đỗ Như chậm rãi ngước mặt lên đồng thời đứng dậy thật vững vàng, không chao đảo. Cái nhìn hoàn toàn ráo hoảnh và phản phất trong đó không chỉ có nỗi đau, mất mát mà còn xuất hiện một sự quyết tâm mạnh mẽ. Đến nỗi, đôi mắt ấy đột nhiên trở thành điểm sáng trong đêm.
- Con hứa!
Dứt lời, Đỗ Như liền xoay lưng bỏ đi để lại sau lưng giai điệu của gió, của những vì sao không ngừng thì thầm và cả lời mách bảo từ con tim mình.
***
Tin tức sản phẩm mới Eye Maxgirl của công ti mỹ phẩm Hoàng Hiệp có chứa hoá chất làm viêm da chỉ trong buổi chiều hôm qua đã lan truyền đi khắp nơi với tốc độ chóng mặt. Những nạn nhân trong việc vô tình sử dụng Eye MaxGril đùng đùng kéo đến trước cửa công ti lớn này hô hào ầm ĩ đòi trách nhiệm và bồi thường. Họ treo băng rôn, cầm bảng với những dòng chữ như: "Hoàng Hiệp vô trách nhiệm!" ; "Hoàng Hiệp phải bị tẩy chay!" ; "Hoàng Hiệp dẹp tiệm đi!" ; hoặc "Hoàng Hiệp trả lại da cho tôi!". Và đây gần như là một cuộc biểu tình đòi lại công bằng. Các khách hàng trước đây bây giờ giống như công tố viên một mực đòi kiện Hoàng Hiệp bởi cách làm ăn vô trách nhiệm, gây hại đến người khác.
Những người này hô hào, gào thét thậm chí đập cửa công ti Hoàng Hiệp khiến mấy bảo vệ khiếp vía phải đóng kín cửa và trốn biệt không dám bước ra. Lẫn trong đám đông cuồng nộ, hiển nhiên không thể thiếu phóng viên và đài truyền hình. Họ phỏng vấn, quay phim những nạn nhân đang vô cùng bức xúc da mình bỗng dưng trở nên ngứa ngấy sưng đỏ và có dấu hiệu bị viêm. Ngay lập tức, truyền hình mau chóng đưa các hình ảnh nóng hổi đó lên TV. Chỉ vài tiếng thôi mà khắp nơi hầu như chỉ bàn về mỹ phẩm Hoàng Hiệp...
Cuộc "biểu tình đòi lại công bằng" này kéo dài suốt đêm. Tiếng la ó chửi bới đập cửa không dứt. Mãi đến lúc trời gần sáng thì những người này mới tạm thời kéo nhau đi về. Trước cửa công ti Hoàng Hiệp đầy trứng thối, cà chua, giấy, băng rôn. Toàn rác là rác. Trông cứ như nơi đây vừa có cơn bão cấp mười quét qua. Gió thổi nhẹ, chốc chốc cuốn bay vài mảnh giấy xé vụn vào không gian quạnh quẽ. Chẳng còn cảnh người người ra vào nhộn nhịp mua hàng nữa, giờ đây khung cảnh của Hoàng Hiệp thật đìu hiu.
Mọi người trong công ti Hoàng Hiệp ngạc nhiên vì mới sáng sớm đã có cuộc họp gấp và người mời không ai khác là Đỗ Như, cô chủ vốn nổi tiếng "chỉ biết chơi chứ không biết làm". Nhìn các thành viên trong công ti từ phó giám đốc đến các trưởng phòng một hồi lâu, Đỗ Như mới chậm rãi cất tiếng:
- Xin lỗi vì đã triệu tập mọi người sớm như thế nhưng tình hình của Hoàng Hiệp bây giờ vô cùng khẩn cấp vì vậy đòi hòi chúng ta phải mau chóng có biện pháp giải quyết. Hẳn tất cả đều hay tin mẹ tôi, bà chủ Đỗ đồng thời cũng là giám đốc Hoàng Hiệp, mất vào đêm qua. Đó là điều đáng buồn và cũng là sự mất mát lớn của Hoàng Hiệp. Dù vậy, không thể cứ mãi đau buồn nên Đỗ Như hy vọng mọi người hãy vực dậy cùng vượt qua sóng gió này.
Những người ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Bởi họ không tin người đứng trước mặt mình và nói ra các điều chí lý một cách dứt khoát mạnh mẽ lại là cô chủ ngang ngạnh coi trời bằng vung.
- Vậy, cô chủ Đỗ có ý kiến gì trước tình hình hiện tại?
Câu hỏi từ trưởng phòng kinh doanh vừa dứt, Đỗ Như đáp rành rọt:
- Trước tiên, Đỗ Như nghĩ cần phải có giám đốc mới để điều hành Hoàng Hiệp trở lại. Tiếp đến, phải nhanh chóng thu hồi tất cả Eye MaxGirl về để kiểm tra. Bên cạnh đó, xem có bao nhiêu khách hàng đã sử dụng dòng sản phẩm này, chúng ta phải bồi thường cho họ, không những thế còn cả phí chữa trị viêm da cho họ ở các bệnh viện.
Tức thì, trưởng phòng hành chính bảo ngay, vẻ như không tán đồng ý kiến đó:
- Cần có giám đốc mới thì đúng nhưng còn việc bồi thường cho khách hàng thì... e là hơi khó! Các hợp đồng hầu như đều bị đối tác huỷ, Hoàng Hiệp tổn thất lớn như vậy làm sao đủ tiền chi trả? Hàng ngàn nhân viên hiện nay trong công ti chưa chắc chúng ta lo hết.
Hướng ánh mắt kiên định về phía đối phương, Đỗ Như lớn giọng trả lời:
- Dù không đủ tiền, chúng ta cũng phải cố gắng! Sản phẩm không đảm bảo chất lượng đó là lỗi của công ti! Việc bồi thường cho khách hàng là điều vô cùng cần thiết! Sau việc này, Hoàng Hiệp gần như bị mất uy tín. Chúng ta không nên để khách hàng có thêm những suy nghĩ xấu về công ti!
Những người trong phòng họp nhìn nhau lần lượt thở dài trước việc tồi tệ. Đảo mắt hết một lượt tất cả, Đỗ Như chậm rãi cất giọng, bĩnh tình đến lạ lùng:
- Theo di nguyện của giám đốc tiền nhiệm, kể từ giờ, Đỗ Như sẽ là giám đốc mới của công ti Hoàng Hiệp!
Đồng loạt những người đàn ông mặc đồ vest ngước mặt lên nhìn về phía Đỗ Như. Có vẻ, điều tuyên bố đó còn khiến họ sửng sốt hơn khi nãy. Không gian trong phòng họp không còn lặng im nữa mà bắt đầu xuất hiện các âm thanh to nhỏ.
- Cô chủ Đỗ, cô muốn trở thành giám đốc Hoàng Hiệp?
Trông dáng vẻ bồn chồn của tất cả người có mặt trong phòng, Đỗ Như gật đầu:
- Phải! Tuy hiện nay Đỗ Như còn là sinh viên nhưng đang học ngành quản trị kinh doanh nên rất hiểu về việc kinh doanh. Còn kinh nghiệm, Đỗ Như không có vì thế mong mọi người sẽ giúp đỡ!
Dứt lời, Đỗ Như cúi đầu trước vẻ kinh ngạc lẫn của các trưởng phòng.
- Nhưng, nghe nói cô chủ Đỗ bị bệnh tim vẫn chưa mổ.
Ngay lập tức, Đỗ Như ngẩng mặt lên nói với ánh mắt kiên quyết hệt kiểu như đã chuẩn bị sẵn: