Châu Mẫn nãy giờ đứng sau lưng Hàn Cẩn Du, nhìn bóng lưng con trai mình phía trước, bà đặt tay lên vai anh, gọi nhỏ:
- Cẩn Du...
Hàn Cẩn Du không xoay người lại, ánh mắt anh vẫn nhìn trối chết vào chỗ đứng của Mạc Lệ, sau một lúc, mới thu hồi tầm nhìn về, lên tiếng:
- Sau này mẹ tránh xa Hứa Sơ Sơ ra một chút, đắc tội với em ấy, mẹ trả không nổi hậu quả đâu!
Quyền lực của Hứa Sơ Sơ không phải là điều đùa, cô mạnh như thế nào, anh hơn ai biết rõ nhất!
Cô ấy không phải là người thích khoe khoang, nhưng một khi đã đem cả quyền lực ra nói rồi thì... cô ấy sẽ làm thật!
Nói xong, Hàn Cẩn Du cũng tiếp nối mà đi ra ngoài, để lại một mình Châu Mẫn trong phòng...
--------..-----------...---------------
Thời Cảnh Thường ngồi trên xe, anh nhìn cô gái đang giận dỗi bỏ đi đó mà thở dài.
Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, chỉ là... anh biết cô làm điều đó rất nguy hiểm, tại sao cô cứ thích nghĩ cho người khác như vậy? Sao không nghĩ đến hậu quả mà mình sẽ có chứ?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình hả? Sao lại thích làm mọi chuyện một mình, rồi gánh hậu quả cũng một mình? Là ai thuê cô, mướn cô làm việc đó chứ?