Mạc Lệ cố gắng mở mắt, tay cô chống trên nền đất run rẩy, nhìn người con gái trước mắt mình, trong giọng nói vang lên uất ức:
- Sơ Sơ, mình đau quá, đau quá!
Hứa Sơ Sơ như sắp khóc, cô nhìn bả vai Mạc Lệ run rẩy, lại nhìn xuống phía dưới chân cô, há miệng không nói nên lời.
Máu.... là máu... máu đang chảy ra rất nhiều... dưới chân của Mạc Lệ.....
Mưa vẫn xối xuống như trút nước, làm nhòe đi tầm mắt của Hứa Sơ Sơ, cũng không biết đó có phải là nước mắt của cô hay không nữa....
Dì Tầm cùng một số quản gia chạy ra, bà ấy cầm theo dù che cho Hứa Sơ Sơ và cả Mạc Lệ, nhìn thấy máu đang loang lỗ chảy ra, thất thanh kêu lên:
- Tiểu thư, cô ấy bị chảy máu nhiều quá!
Hứa Sơ Sơ run tay, hàm răng cũng run không kém, hét lớn:
- Gọi.. gọi bác sĩ Tần, gọi cho cô ấy, mau lên!!!!