Nhớ đến lúc nãy khi anh vào nhà Hứa gia, thì nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, bóng lưng cô rất thẳng nhưng đôi vai lại run lợi hại, lúc nhìn thấy anh cô lại khóc, thì ra... chính là vì cô cố gắng chịu đựng... cố gắng chịu đựng để những giọt nước mắt không rơi xuống trong cuộc cãi vã ấy!
Bởi vì cô luôn tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, nên nhiều người lầm tưởng cô không biết khóc, không biết đau, thế nhưng... hoàn toàn không phải là như vậy!
Cô ấy rất đau, rất đau, nhưng cô ấy thà làm tổn thương chính bản thân mình cũng không muốn thể hiện sự yếu đuối đó ra bên ngoài.
Thời Cảnh Thường mím môi, anh dùng khăn lau nhẹ qua lớp da của Hứa Sơ Sơ, cứ mỗi lần lau qua, tay cô lại run lên từng hồi, mày đang nhắm cũng khẽ nhíu.
Sự đau xót trong thâm tâm càng lan tràn nhiều hơn. Thời Cảnh Thường thật không biết tại sao mình lại như thế!
Trước đây, dù cô ấy có nói bao nhiêu lần thích anh, anh cũng chưa bao giờ động tâm, chưa bao giờ lung lay, nhưng... kể từ khi anh phát hiện ra người con gái này thực chất không như vẻ bề ngoài, thì... anh lại luôn không kiềm lòng được để ý đến cô!
Bắt đầu từ cái đêm cô uống say đó, đên những lời cô nói lúc ở quán cafe, rồi bây giờ là những hành động như thế này, anh... thật sự.... thật sự đã để ý đến Hứa Sơ Sơ!