Hứa Sơ Sơ ngồi trên ghế, lưng tựa ra đằng sau, hơi ngả người thư giãn, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, xõa đều tạo thành một bức tranh đẹp mắt.
Cô hướng mắt ra xa, lên tiếng:
- 15 năm rồi, có khi nào em không nói thích Thời Cảnh Thường sao? Dù là anh ấy không trả lời hoặc là trốn tránh câu hỏi đó, thì em vẫn muốn nói như vậy. Bởi vì em muốn cho anh ấy thấy được tình cảm em giành cho anh ấy nhiều như thế nào.
Hạ Nhu Nhiên mím môi, nói:
- Nhưng anh ta không thích em!
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ đáp lời:
- Phải anh ấy không thích em! Nhưng như vậy thì sao chứ? EM thích anh ấy là đủ rồi!
Hứa Sơ Sơ chưa bao giờ phủ nhận Thời Cảnh Thường không thích cô, bởi đó là sự thật, nhưng cô cũng chưa bao giờ nản lòng vì điều đó.
Anh không thích cô thì sao? Điều đó ảnh hưởng đến việc cô thích anh chắc?
Có lẽ Hứa Sơ Sơ giống mẹ của mình, vì bà cũng đã từng thích Hứa Hấn Trung, cũng từng vì ông mà nguyện ở bên cạnh... không cần được ông đáp lại.
Cô cũng giống như thế, chỉ muốn được theo đuổi anh, được nói "Em Thích Anh", muốn được ở bên cạnh của anh, luôn xuất hiện trước mặt anh.
Nói đơn giản là, thích Thời Cảnh Thường... sớm đã trở thành thói quen của Hứa Sơ Sơ cô rồi!
Nhưng cô cũng khác mẹ cô, cô mù quáng nhưng cô có tự tin, cô tự tin sẽ khiến Thời Cảnh Thường yêu cô.. Đó không phải ảo tưởng... mà là... cô tin như vậy, tin anh cũng có tình cảm với mình....