Thời Hoành Nghị lên 7 tuổi, cậu được ba mẹ đưa đến Anh chơi. Vốn là chi nhánh công ty PJH ở đây có vấn đề, nên Thời Cảnh Thường phải sang giải quyết, thế mà không hiểu vì sao Hứa Sơ Sơ lại cảm thấy anh giống đi du lịch, vì vậy muốn dẫn theo Thời Hoành Nghị đi chơi luôn.
Hứa Sơ Sơ đẫn theo cậu vào khách sạn, cô thu xếp phòng một chút rồi quay sang thì không nhìn thấy con mình đâu nữa, không biết từ lúc nào, Thời Hoành Nghị đã trốn xuống bể bơi phía dưới chơi.
Đang liếc mắt tìm kiếm, chợt Hứa Sơ Sơ nghe tiếng hét chói tai, cô nhíu mày, chạy về phía cửa sổ phòng mình xem, thì chợt thấy Thời Hoành Nghị đang đứng cùng một đứa bé gái, cả hai người đều ướt sủng, cô bé bên cạnh lại đang ôm mặt khóc.
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa gỡ cánh tay đang che mặt của cô gái bé nhỏ ra, mà hình như cô bé nghe tiếng của cô, cũng không còn run rẩy nữa, chậm rãi ngước mắt lên nhìn.
Ngay lập tức, đập vào mắt Hứa Sơ Sơ, là ngũ quan tạo niềm quen thuộc đến kì lạ. Đặc biệt là đôi mắt màu nâu trong suốt, như con nai tơ nhỏ, cực kì sạch sẽ và ngây thơ.
Hứa Sơ Sơ đứng hình vài giây, cô há miệng thật to, lắp bắp nói:
- Cháu.... cháu.... là con của ai?
Cô bé nhỏ chớp đôi mắt nâu hiền lành nhìn Hứa Sơ Sơ, không để ý đến câu hỏi của cô, chỉ dùng giọng Trung Quốc hơi lóng lên tiếng:
- Cô à, cô có thể giúp con được sao? Có thể đưa con về nhà với mẹ ạ?
Thời Hoành Nghị đằng sau cũng năm phần nghi ngờ, cậu nhướn người lên hỏi:
- Đúng vậy, mẹ giúp được em ấy hả? Hay là càng giúp càng loạn? Đường xá ở đây mẹ có biết gì đâu?
Hứa Sơ Sơ: "..."
1 từ thôi: Nhục!!
Cái thằng bé này nói gì vậy? Cứ như thể cô dụng đến mức đó ấy? Có thể bớt coi thường cô một chút có được không?