- Đúng là chuyện lớn đấy, chúng ta sắp tốn tiền đi đám cưới rồi!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường và Sở Bắc cùng không hẹn mà liếc sang nhìn Vĩ Sâm với Hứa Á Nhan, lại " Ồ" thêm một tràng dài nữa.
-------.....-----------....--------
Bữa ăn diễn ra một cách vui vẻ và ấm áp, những người ở đây lâu ngày gặp nhau, tụ họp vào cùng một ngày lễ đoàn viên, trông thật sum họp, hệt như một đại gia đình lớn vậy.
Hứa Sơ Sơ rời bàn, cô đi đến rửa dâu tây, sau đó bày ra dĩa, muốn đem lên làm món tráng miệng.
Thế nhưng, nhìn những quả dâu tây, cô lại đột nhiên nhớ tới một người. Một người thân biết rất rõ cô thích loại trái cây này...
Bất giác ngửa đầu lên nhìn trời, Hứa Sơ Sơ thở dài, nhoẻn miệng cười, chậm rãi lên tiếng:
- Lệ Lệ, mong cậu ở nơi ấy, cũng có thể hạnh phúc như mình, lễ đoàn viên... có thể ở bên cạnh người mình thương yêu....
- Mamy!!! - Lại tiếng nói quen thuộc kéo Hứa Sơ Sơ về với thực tại.
Cô quay đầu, nhanh chóng cầm dâu tây chạy đi, đáp:
- Tới ngay!
Lễ đoàn viên, là ngày cần lắm những người yêu thương bên cạnh, như vậy, nó mới có thể trở nên ý nghĩa!