Tần Mễ nhìn Hứa Sơ Sơ, cô biết cô ấy đang rất sốc, nhưng lời đã nói ra rồi, bây giờ cô không thể thu về nữa, chỉ có thể tiếp tục lên tiếng:
- Thời phu nhân, bây giờ nói chuyện này với cô tôi biết là không thích hợp nhưng… tôi muốn cô hãy đi khuyên Mạc tiểu thư, để cô ấy có thể đến bện vện làm phẫu thuật càng sớm càng tốt. Cô là bạn thân nhất của cô ấy, chỉ có cô mới khuyên được Mạc tiêủ thư thôi!
- Đúng vậy, điều mà Thời phu nhân nói là không sai nhưng mà, nếu Mạc tiểu thư chịu làm phẫu thuật, ít nhất sau này còn có cơ hội được sống, được nhân con nuôi, nhưng nếu cô ấy không làm, thì cô ấy chắc chắn sẽ chết!
----..------….--------------…----------
Mạnh Huyền đứng đó, anh nắm chặt tay, xoay người vơ hết đồ trên bàn xuống đất. Mọi thứ rơi đổ vỡ tạo ra âm thanh cực kì chói tai, càng khiến tinh thần anh phản ứng mạnh mẽ.
Cho đến khi không còn gì để đổ vỡ nữa, không gian im lặng trở lại, anh mới ngồi bệch xuống đất, thở dốc.
Chống một tay lên đầu, Mạnh Huyền Chân nhắm mắt thở dài, cơn đau đớn lan tràn nơi lồng ngực, cực kì bức bối.
Lúc này, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc túi xách của Mạc Lệ rơi trên nền đất, bên trong lộ một tờ giấy đã bị rơi ra quá nửa.