- Vui như vậy tại sao em không ở ngoài đó chơi? Vào đây làm gì?
Hứa Sơ Sơ nhè nhè giọng, cô dụi đầu, đáp:
- Bọn họ nói là... em phải vượt qua trò chơi gì đó... mới cho vào phòng này, nhưng mà... họ đâu có để ý tới em đâu, cứ luyên thuyên mãi cái gì ấy... Vậy nên, em đã nhân lúc bọn họ không để ý, len lén bò lên đây rồi, ông xã, như vậy là em có được tính thắng rồi hay không?
Thời Cảnh Thường: "..."
Em như vậy... là best cmnr!!
Qua mặt được đám người ấy trong tình trạng thế này.... là hơi bị đỉnh đó!
Hứa Sơ Sơ ngồi trên người Thời Cảnh Thường, cô cười một cách gian manh, lên tiếng:
- Vậy, ông xã, em giỏi, anh có thưởng cho em không?
Thời Cảnh Thường đảo mắt, hỏi:
- Được, em muốn thưởng gì?
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ dùng sức đẩy mạnh người đàn ông xuống giường, cô cười ha hả, nói:
- Hê hê, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, em nghĩ chúng ta không nên bỏ lỡ giây phút nào, anh đã nói thưởng vậy thì chỉ cần nằm im là được rồi.
Hứa Sơ Sơ vừa mở vừa sờ, cô lắc lư người, sau khi xác định hướng thành công, mới ngã người xuống, một đường hôn lên cổ Thời Cảnh Thường.
"Hự" - ngay lập tức, người đàn ông hít vào khí lạnh, hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh, không làm gì cả.
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, cô thè lưỡi, liếm một chút vào da Thời Cảnh Thường, sau đó nhân lúc anh đang run rẩy, không để ý mà cắn một phát vào đấy.
Tay Thời Cảnh Thường nắm chặt, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, anh khàn giọng, nói:
- Sơ Sơ, em đang mang thai, đừng làm bậy!
Anh biết, cô đang mang thai, làm chuyện đó bây giờ là không tốt! Thế nên anh mới nín nhịn mãi từ 1 tháng nay đến bây giờ.
Nhưng cô mà tiếp tục làm như thế, anh khẳng định... là nhịn không nổi!
Hứa Sơ Sơ nghe thấy, cô phồng môi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, ánh mắt lờ mờ, không lên tiếng đáp. Tay cô vẫn tiếp tục sờ sờ ngực Thời Cảnh Thường, còn liếm môi ẩm ướt.
Thời Cảnh Thường nhanh chóng nắm tay cô lại, anh khó khăn mở miệng: