Hàn Cẩn Du chớp mắt, sáng nay đã gặp 2 chuyện không thể hiểu nổi rồi, bây giờ gặp tiếp chuyện không thể hiểu hơn nữa....
Nhìn Kỷ Từ Mặc, anh cẩn thận lên tiếng dò hỏi:
- Anh là.....?
Người đàn ông đứng trước mặt anh, ánh mắt vẫn đặt lên người cô gái bên cạnh, chỉ lạnh nhạt trả lời:
- Anh trai Thời Cảnh Thường!
Hàn Cẩn Du: "...."
Ok, nói cái tên thôi cũng không rõ, dùng lực như vậy là muốn dọa ai đây.
Lần đầu tiên anh thấy 1 người kêu tên em trai mình đặc biêt như anh ta, gọi cả họ :) Khuôn mặt thì... nhìn đéo thân luôn. Có đúng người 1 nhà không đây??
Hàn Cẩn Du liếc mắt sang nhìn Thời Cảnh Thường, thấy anh gât nhẹ đầu, hơi ngạc nhiên vài giây, nhưng cuối cùng cũng tránh ra, thật nhường chỗ cho Kỷ Từ Mặc đi vào.
Kỷ Từ Mặc đi tới, nắm lấy tay Thẩm Băng, khoác qua tay mình, khuôn mặt không đổi sắc.
Đầu tiên hai người sẽ cùng bái lạy tổ tông Hứa gia, sau đó là đến Hứa Mạnh Trưởng và các trưởng lão, cuối cùng là dâng trà cho ông nội.
Các cặp dâu rể phụ đứng hai bên, không tham gia vào việc này, chỉ im lặng nhìn cô dâu chú rể thực hiện nghi thức mà thôi.
Đúng lúc này, tay Thẩm Băng đang khoác tay Kỷ Từ Mặc hơi buông lỏng, không biết vô ý hay cố tình, mà cô như muốn rụt về, không muốn nắm tay người đàn ông bên cạnh nữa.
Kỷ Từ Mặc vẫn không có biểu hiện gì đặc sắc, anh chớp mắt, giọng lạnh lẽo vang lên:
- Tôi tới mang em về! Không phải để cãi nhau với em.
Thẩm Băng cắn môi, liếc mắt đáp:
- Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không theo anh về. Đông Nam Á có một phần địa bàn của tôi, ở đây anh không có lớn hơn tôi được đâu, đừng cố chấp nữa!
Kỷ Từ Măc hơi nhếch môi, không nhanh không chậm nói:
- Em thực sự nghĩ, ở nơi này, em sẽ an toàn vì có thế lực hơn tôi sao? Thẩm Băng, Trung Quốc không là cái thá gì trong mắt tôi cả, em biết mà!
Tay Thẩm Băng chợt nắm chặt, cô liếc mắt sắc bén nhìn Kỷ Từ Mặc, cắn răng lên tiếng:
- Kỷ Từ Mặc, anh muốn cái gì ở tôi hả?
Lần này, người đàn ông chậm rãi xoay đầu nhìn cô, nghe câu hỏi, giọng nói như thay đổi vài phần:
- Nơi này có em, nên tôi mới đến! Còn lại, ai tôi cũng không quan tâm.