Người đàn ông nhìn trực diện Hứa Sơ Sơ, anh nắm chặt tay cô, mím môi trả lời:
- Điều anh muốn nói... là anh đã nghe Thẩm Băng kể cả rồi, về việc... em được cô ấy cứu chữa như thế nào 5 năm trước!
Nụ cười trên môi Hứa Sơ Sơ đột nhiên tắt ngúm, cô hạ giọng, hỏi:
- Tại sao lại nói đến chuyện này?
Thời Cảnh Thường thở hắt ra một hơi, anh chớp mắt, bình tĩnh lên tiếng:
- Nghe nói... khi em đang lâm vào tình trạng hôn mê kéo dài, em nghe Thẩm Băng nói về việc Hứa gia bị diệt vong, và rồi... em đã tỉnh lại.
- Trong đầu anh lúc đó đã suy nghĩ, em thật sự, là vì nỗi hận thù đó, nên mới quay về từ cõi chết, có phải không? Anh cũng nghĩ, lúc đó... việc mình lan tin ra ngoài như thế... đã cứu được em từ nơi rất xa... có đúng không?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thời Cảnh Thường, cô đột nhiên cảm nhận bàn tay anhu run run, bất giác gọi:
- Cảnh Thường....
Người đàn ông lắc đầu, anh không nghe hết lời cô, mà tiếp tục nói:
- Anh không có ý trách ai trong chuyện này cả, cũng không có ý cố tình nhắc lại, nhưng mà.... anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến việc đó!
- Anh cứ nghĩ, nếu như... 5 năm trước, anh không làm tổn thương em, anh không làm theo kế hoạch của ba, anh không cố chấp với suy nghĩ của mình.... thì có phải... em sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?
- Em sẽ vẫn là người con gái mà anh yêu, em sẽ vẫn nằm trong vòng tay anh, không bị thương, không nhắm mắt chờ chết trong phòng bệnh hằng ngày, có phải không?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, cô lắc đầu lia lịa, đưa tay lên sờ vào mặt Thời Cảnh Thường, đáp:
- Cảnh Thường... anh đừng như vậy! Chuyện đó đã qua lâu rồi mà?
- Hơn nữa... nếu như em nói.... năm đó, không phải vì hận thù với anh mà em mới tỉnh lại, không phải vì nghe tin Hứa gia diệt vong, em mới từ cõi chết trở về, liệu.... anh có tin không?