Lại nói, gia tộc cô là họ Hứa, Thời Cảnh Thường tại sao lại là họ Thời, điểm này thì cô không biết, chỉ có một lần cô tình cờ nghe cha nhắc đến, là anh ấy theo họ mẹ, còn vì sao? Hì hì, Cô vẫn không biết =))
Thời Cảnh Thường vào trước, Hứa Sơ Sơ cũng nhanh chân vào sau, cô uyển chuyển đi đến chỗ của ông nội, lễ phép chào hỏi:
- Ông nội đừng lo, người lọt được vào mắt xanh của cháu.... chắc chắn sẽ làm ông hài lòng.
Thời Cảnh Thường nhìn ý niệm trong mắt cô, chớp chớp mắt, không tỏ thái độ gì.
Sơ Sơ lại càng không buồn, cô không thất vọng cúi đầu, cười với Hứa Mạnh Trưởng, cô vốn chẳng trông mong vào sắc mặt của anh, thế nên chẳng cần gì phải buồn cả.
Bao nhiêu năm theo đuổi anh ấy, mặt cô sớm đã đắp thêm mấy lớp bê tông rồi, có khi còn dày hơn cả đống bê tông xây trên đường nữa, chẳng còn biết xấu hổ hay ngại ngùng gì nữa.