- Anh.... anh... khó chịu vì em không thử.... váy cưới trước mặt anh sao?
Ánh mắt Thời Cảnh Thường rốt cuộc cũng bớt âm u đôi chút, anh dãn mày ra, gật đầu thay cho câu trả lời.
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ bật cười, cô nhìn Thời Cảnh Thường, không tin nổi là anh lại nói đến vấn đề này.
Anh bây giờ cứ như một đứa trẻ to xác vậy, cô tưởng anh đòi cái gì, ai dè.... Đòi xem cô mặc váy cưới? Anh hôm nay ăn trúng cái gì à?
Hứa Sơ Sơ cười như được mùa, cô nghiêng đầu, hỏi:
- Thật đấy à? Thời Cảnh Thường, em không nghĩ là anh lại thích mấy cái trò.... nhàm chán ngồi coi phụ nữ thử váy cưới chứ?
Người đàn ông ngồi trên ghế, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình đang cười không ngớt, vô cùng khó hiểu, nói:
- Anh đúng là không thích trò nhàm chán đó, nhưng không phải là không thích nhìn em mang váy cưới!
- Hơn nữa, đến Vĩ Sâm còn được xem, vậy tại sao anh lại không được xem chứ?
Hứa Sơ Sơ lần này cười lớn hơn, cô không thể tả được gương mặt ngây ngô đòi quà của người đàn ông ngay lúc này, chỉ biết lên tiếng nói:
- Anh biết bây giờ anh giống cái gì không? Anh... rất giống một đứa trẻ đang đòi kẹo đấy? Anh đang ghen với một chiếc váy cưới? Nghiêm túc sao?