Dứt lời, cô ta liền quay sang đám người bảo vệ bên cạnh, quát:
- Bắn chết cô ta đi!
Tần Ô Thi cười mỉm, nhìn đám người đối diện cũng đang đưa súng lên, sắc mặt không thay đổi.
Ánh mắt cô lạnh đi vài phần, nói nhỏ:
- Muốn đi, cũng phải hỏi xem tôi có cho hay không!
Vừa nói xong, một viên đạn nhanh chóng được bắn ra, theo đường thẳng bay vèo về phía trước.
Tần Ô Thi nổ súng, trúng vào một tên đằng trước, ngay lập tức, bên đám người kia cũng nổ súng theo.
Cô lách người,tránh đi những viên đạn, chạy theo vòng cung sang bên phải, rồi gập người trượt về phía trước.
Hai bên nổ súng qua lại, lúc đầu cô rất có lợi thế, nhưng đến khi súng hết đạn, Tần Ô Thi lại bất lợi vì phải đánh thay không.
Phía Hà Như chỉ còn lại 4 người, Tần Ô Thi đứng trước mặt, thở dốc. Cô bị trúng một phát đạn ngang hông và một phát sượt qua vai, máu đã chảy từ nãy đến giờ rồi.
Hà Như nhìn cô, trán đã đổ đầy mồ hôi, lên tiếng:
- Cô gái, cô đã sắp không xong rồi, còn cố gắng gì nữa? Nếu như lúc đầu cô không cản chúng tôi, cô sẽ không bị như vậy!
Tần Ô Thi thở hồng hộc, cô biết mình sắp không xong thật rồi, nhưng vẫn cố trấn áp bản thân, mạnh miệng đáp:
- Tôi chết thì sao? Tôi là một quân nhân, quân nhân không bao giờ sợ ngã xuống cả! Nhưng mà... cô bây giờ nên lo cho cô mới phải đó! Tiếng súng đã làm lộ nơi này rồi, quân đội chắc chắn nghe được, họ sẽ sớm đến đây thôi. Tôi đã kéo dài thời gian thành công!
Hà Như mím môi, mặt cô ta hiện lên tia tức giận, cô ta quay sang nhìn người bảo vệ, nói:
- Giết nhanh cô ta đi, chúng tôi đi trước, anh đi sau!
Nói rồi, Hà Như xoay người mang theo người phụ nữ và một người đàn ông khác chạy đi. Người còn lại vẫn đưa súng về phía cô.
Tần Ô Thi đứng đó, cánh tay vẫn ôm chặt bụng mình, một bên vai đã tê liệt, gần như không thể cử động được nữa.