Tần Ô Thi lái xe đến Hứa gia tìm người, nhưng Hứa Mạnh Trưởng và cả Vĩ Triển Phong đều đã đi không rõ tung tích, nên không ai biết được họ đang ở đâu.
Tình cờ, cô bắt gặp Hứa Thanh ở đây - vị trưởng lão đầu tiên của Hứa gia!
Hứa Thanh thấy Tần Ô Thi đi đường xa, lại còn mang theo cả một đứa bé nhỏ, nên sắp xếp cho cô một chỗ ở thật tốt vài ngày trước khi đưa cô đến chỗ Vĩ Triển Phong.
Cũng tại đây, hai người đã có cuộc trò chuyện với nhau, Tần Ô Thi trong vô tình đã phát hiện ra Vĩ Triển Phong từng bí mật liên lạc với Hứa Thanh từ trước, âm thầm định sẵn một kết cục cho đứa con chưa chào đời của mình. Đó chính là.... định hôn với con gái trưởng tộc Nhất Hứa.
Sau vài ngày ở lại Hứa gia, Tần Ô Thi được đưa đến trại đang cấm quân của Vĩ Triển Phong, lúc này, anh ấy đang ở trong lều, phân chia nhiệm vụ chuẩn bị cho cuộc chiến.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng la hét, khiến Vĩ Triển Phong nhíu mày, anh cau có xoay người, đứng dậy muốn đi xem là xảy ra chuyện gì.
- Chị dâu, sao chị lại đến đây? Còn mang theo cả đứa bé nữa. Nơi này rất nguy hiểm, không thể...
Tần Ô Thi nhìn Vĩ Triển Phong, cô đi chậm chậm tới gần anh, đưa tay lên sờ vào bộ đồ quân trang, lẩm bẩm nói:
- A Phong... anh không sao... anh thật sự không sao...
Nói rồi, tâm trạng chợt vỡ òa trong hạnh phúc, cô lao lên ôm lấy Vĩ Triển Phong, vui mừng gọi tên anh:
- A Phong, em tìm được anh rồi!
Giọng Tần Ô Thi khàn đặc, lại tiếng được tiếng mất, nghe thôi cũng thấy đau lòng. Cô gái này... thật sự đã rất lo lắng cho chồng của mình.
Vĩ Triển Phong theo phản xạ đưa tay lên, anh ôm lấy cô, vùi đầu vào tóc cô, nói:
- Anh không sao, anh không sao, hại em đã lo lắng nhiều rồi!
Ánh mắt Tần Ô Thi hơi ướt, cô siết chặt vòng tay, ôm cổ Vĩ Triển Phong không buông, trong lòng thầm nghĩ.
Anh ấy không sao, thật tốt quá! Thật tốt quá!
Sóng trong lòng như vỗ lại những cơn bình yên, làm dịu đi những lo lắng vô nghĩa lúc trước. Vào giờ phút này, Tần Ô Thi dường như đã quên hết tất cả mọi chuyện, cô chỉ biết ôm lấy người đàn ông, không dám thả tay, chỉ sợ... mình rời xa một chút, anh sẽ biến mất vĩnh viễn....
Vĩ Triển Phong cũng ôm chặt Tần Ô Thi, cảm nhận hơi thở và nhịp đập của cô. Hằng đêm hành quân, anh đều là gặp cô trong mơ, hôm nay được nhìn thấy như vậy, được ôm như vậy, thật là cảm thấy khác lạ. Cứ như một giấc mơ vậy.
Vĩ Triển Phong nhắm mắt, chợt một ý nghĩ vụt qua trong đầu anh, anh liền buông Tần Ô Thi ra, nhìn cô hỏi:
- Thi Thi, em đến đây, vậy còn con? Con chúng ta đang ở đâu?
Tần Ô Thi mỉm cười, cô nhớ đến con mình, liền xoay người lại, ngay lập tức, một người khác bế theo đứa bé tiến lên, đưa nó cho Tần Ô Thi.
Bế cốt nhục của chính mình trong tay, Tần Ô Thi quay đầu nhìn Vĩ Triển Phong, nói:
- A Phong, anh đã từng hứa, sẽ đặt tên cho thằng bé khi chúng ta đoàn tụ. Bây giờ, một nhà 3 người chúng ta đều ở đây cả rồi, anh hãy đặt tên cho con đi!
Vĩ Triển Phong nhìn con trai nằm trong chiếc khăn nhỏ, đôi mắt to sáng chớp chớp như đang thắc mắc anh là ai, khuôn mặt cực kì kháu khỉnh, miệng lại hơi nhoẻn cười.
Dường như là theo bản năng, anh bật thốt ra miệng: