Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm đứng bên ngoài cửa, như hai người gác cổng đang đứng canh, bảo vệ an toàn cho Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ bên trong.
Sau cuộc nói chuyện với ba cô lúc nãy, Vĩ Sâm đã theo Thời Cảnh Thường đi vào, cô cũng là tới theo lệnh của Hứa Sơ Sơ, nên cùng lúc vào chung luôn,
Ai ngờ Thời Cảnh Thường vừa vào trong đã bảo Vĩ Sâm đứng bên ngoài, đợi còn cô đi vô thì cũng bị gia chủ dặn đứng ở ngoài luôn.
Thành ra... mới có hoàn cảnh như hiện giờ đây!
Hứa Á Nhan đứng một bên, Vĩ Sâm đứng một bên, cả hai đều im lặng, không ai lên tiếng nói gì.
Có phải cứ ghét ai thì sẽ gặp người đó nhiều không? Đi đâu cũng thấy anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Nghĩ nghĩ, Hứa Á Nhan quay qua bên cạnh nhìn Vĩ Sâm, lên tiếng:
- Này!
Nhưng không nghĩ tới, cùng lúc đó, Vĩ Sâm cũng quay qua, gọi cô y hệt như vậy:
- Này!
"...."
Hai người gần như là cùng nói một lúc, không nghĩ rằng người kia cũng sẽ gọi mình, nên nhất thời sững sốt, không biết phải làm sao.
4 mắt chạm nhau giữa không trung, dừng ngay tại đó, một mảnh im lặng lan tràn.
Sau một lúc bối rối nhìn nhau, Hứa Á Nhan và Vĩ Sâm không hẹn mà cùng quyết định lên tiếng:
- Anh không cưới? Vậy anh tưởng tôi muốn lấy anh hả? Dù đàn ông khắp Bắc Kinh này có chết hết, tôi cũng không thèm lấy anh đâu!
Lòng tự tôn của Hứa Á Nhan không cho phép cô bị mất mặt, nên trước mặt người đàn ông này, cô cái gì cũng dám nói, không nghĩ lời nói của mình đi bao xa!
Vĩ Sâm chớp mắt, nhíu mày hỏi:
- Cô không muốn lấy tôi?
Hứa Á Nhan bật cười, trợn mắt đáp:
- Bớt ảo tưởng đi, ai nói là muốn lấy anh! Nói chữ "cưới" mà không biết ngại. Mà dù anh có muốn cưới thật cũng phải hỏi tôi xem có muốn lấy hay không! Ăn nói hàm hồ!