Hứa Sơ Sơ nhìn thẳng Thời Cảnh Thường, môi cô run lên, hỏi:
- Anh nói cho tôi biết đi, đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy?
Thời Cảnh Thường đảo mắt, anh nhìn tay cô đang lạc giữa không trung, cảm thấy như nhìn cô đang hoảng sợ lạc lối ngay lúc này, có chút không nỡ, đáp:
Thế nhưng, Hứa Sơ Sơ ở đằng sau đột nhiên lao lên, túm lấy người anh quay lại, hỏi lớn:
- Nói đi! Tôi bảo anh nói đi mà!
Thời Cảnh Thường nhìn cô, lắc đầu không muốn nói, Hứa Sơ Sơ liền cầm áo sơ mi trên tay anh vứt ra xa, cánh tay cô bấu chặt vào hai bắp vai anh, hỏi liên tiếp;
- Rốt cuộc vết thương đó là ở đâu ra? Anh mau nói đi, mau nói cho tôi biết! Thời Cảnh Thường anh mau nói đi!!!
Hứa Sơ Sơ dùng sức lay mạnh Thời Cảnh Thường, tâm trạng cô rối bời, trong đầu hiện lên hàng tá câu hỏi, hàng tá nghi vấn, nó khiến cô như phát điên.
- Tại sao anh không nói? Anh nói đi chứ? Những vết thương đó là gì? Anh nói cho tôi biết đi, nó là tai nạn do vụ nổ đó để lại phải không? Thời Cảnh Thường anh nói cho tôi biết đi!!!
Hứa Sơ Sơ vừa hét vừa lay người Thời Cảnh Thường, hai bên giằng co qua lại, do sức quá lớn, cuối cùng Hứa Sơ Sơ bị ngã ngược ra sau, tay cô kéo theo Thời Cảnh Thường, lôi anh về phía người mình.
Lưng Hứa Sơ Sơ chạm đất, đập mạnh một tiếng "thịch", tay Thời Cảnh Thường theo bản năng chống lên mặt đất bên cạnh người cô, tạo một khoảng cách, không cho bản thân mình đè lên người Hứa Sơ Sơ nằm dưới.
Hứa Sơ Sơ nhìn vào mắt Thời Cảnh Thường, cô run rẩy há miệng, bàn tay đặt trước ngực anh, lên tiếng hỏi;
- Làm ơn... Thời Cảnh Thường.. anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc vết thương đó... là như thế nào vậy?