Anh nói đúng, Thẩm Băng đã là người dưới tướng của anh, Kỷ Từ Mặc là lão đại của cô, vậy thì cô chỉ có thể nghe theo lời anh, không được phép cãi lại.
Thẩm Băng thở hắt ra một hơi, cô liếm môi, nói:
- Lão đại, anh để tôi cứu Sơ Sơ đi đã, rồi tôi sẽ theo anh về!
Kỷ Từ Mặc nghe cô nói, ánh mắt vẫn đen láy âm u, nhưng không lên tiếng trả lời. Thẩm Băng thấy vậy, hơi sợ hãi cúi đầu, cô biết anh đang nghĩ gì, vội khẳng định;
- Tôi theo anh về thật mà, sẽ không đi nữa, thật đó lão đại!
Kỷ Từ Mặc nhìn cô một lượt, cánh tay không còn đặt lên vai nữa mà dần dịch xuống phía dưới, đến chiếc eo thon gọn mà nắm lấy, kéo cô sát vào mình.
Khuôn mặt hai người gần đến từng centimet, anh phả hơi thở ấm nồng của vào mặt Thẩm Băng, nói:
- Cô không có tư cách đưa ra điều kiện với tôi.
Ở đây có bao nhiêu người như vậy, chưa kể còn có Sở Bắc, anh không tin với từng đó người không đủ để cứu Hứa Sơ Sơ. Cần gì Thẩm Băng phải ra tay chứ?
Nói rồi, anh xoay người mang theo Thẩm Băng rời đi, mặc kệ cô nói gì.
Thế nhưng, khi chỉ mới đi được vài bước, phía sau liền truyền đến tiếng người con gái:
- Khoan đã!
Thẩm Nguyệt lên giọng ngăn cản, khi thấy hai người nào đó quay lại, cô vội hỏi:
- Kỷ lão đại, cảm ơn sự giúp đỡ của anh lần này, anh đã có thứ anh muốn vậy chắc là giữa chúng ta giao dịch đã thành công rồi nhỉ, tôi không còn gì nợ anh nữa, đúng chứ?
Tay Thẩm Băng hơi nắm lại, cô mím môi, nhìn xuống đất. RNE sao.... run not exit.... chạy không thoát..... Trầm Mạc... bao nhiêu năm rồi, sao anh vẫn chưa buông bỏ ý định với tôi?
Kỷ Từ Mặc quay sang nhìn Thẩm Băng, mím môi bấm eo cô một cái, đợi đến khi cô giật mình ngước lên mới chịu quay đầu đi.
Kỷ Từ Mặc đi đến vách núi, không biết từ khi nào ở đó đã có một chiếc trực thăng đậu sẵn, xung quanh còn có người đứng. Ánh mắt anh không chút thay đổi, leo lên đó rồi bay mất.
Hóa ra, người của anh ngay từ giây phút anh đặt chân lên hòn đảo này đã ở đây rồi, chỉ là... không ai biết mà thôi.
Vậy nên, anh chẳng sợ đối đầu với ai cả, cứ ung dung bình thản mà đợi người.
Sở Bắc thở dài một hơi, anh thu người về, phát hiện hơn một nửa người của mình đã bị khống chế, tâm trạng càng phức tạp hơn, tên Kỷ Từ Mặc đó, thế lực có lớn thì cũng nên cho anh chút mặt mũi được không hả? Vừa rồi, anh cũng cho anh ta rồi mà! Dù gì anh cũng là Tổng Thống đó!
Cảm thấy đến cái chức này ở đây cũng không đe dọa được ai rồi!
Sở Bắc lắc đầu, ngậm ngùi lên tiếng:
- Đi đến kiểm tra đi!
----------------...------------...----------
Hứa Sơ Sơ tỉnh lại trong mơ hồ, cô mở mắt nhìn xung quanh, khẽ động đậy thân thể.
Lúc này mới phát hiện bản thân đang nằm trong lòng người khác, cô chợt nhớ đến Thời Cảnh Thường, bèn lên tiếng gọi:
- Thời Cảnh Thường?
Tiếng của cô vừa nhỏ vừa nhẹ, như con muỗi bay vo ve trong hang động, lại thăm dò không được gì, bởi... chẳng có ai đáp lại cả.