Kỷ Từ Mặc cũng nhìn sang, ánh mắt bây giờ mới có tiêu cự, trong con người ẩn chứa mỗi mình hình ảnh cô gái bé nhỏ.
Thẩm Nguyệt theo như lời mình đã nói, thả tay ra khỏi người Hứa Sơ Sơ, trong lúc cô ấy ngã xuống đất, thân thể di chuyển linh hoạt, tấn công về phía Thẩm Băng.
Thẩm Băng vốn đang bị ánh nhìn của Kỷ Từ Mặc và Hứa Sơ Sơ làm phân tâm, nhất thời bị đánh tới, không kịp phòng thủ mà lui về sau.
Thời Cảnh Thường chỉ để ý mỗi Hứa Sơ Sơ, ngay lúc anh chạy tới, đột nhiên một người trên trực thăng của Thẩm Nguyệt lao xuống, chặn anh lại.
Sở Bắc đưa tay lên, chủ ý làm dừng động tác lính xung quanh, anh nhìn hai bên đang đánh nhau, rồi lại nhìn sang Kỷ từ Mặc, hỏi:
- Kỷ Từ Mặc, đây là lãnh thổ của tôi! Cậu hãy rời đi đi!
Kỷ Từ Mặc chậm rãi liếc sang nhìn Sở Bắc, không nhanh không chậm đáp:
- Tôi đã nói rồi, tôi ở đây để chờ người. Tôi sẽ không rời đi một mình.
Nói xong, hắn lại quay sang nhìn Thẩm Băng và Thẩm Nguyệt đang đánh nhau.
Thẩm Băng nghe đến hai chữ "nhiệm vụ", cô chợt nhớ đến lời đã chuyển kia, mím môi nói:
- Tôi với tổ chức đã cắt đứt sạch quan hệ, Trầm Mạc không là gì đối với tôi nữa. Anh ta không nên cử người đến tìm tôi quấy rối!
Một câu này, vô tình làm tăng sát khí trong đáy mắt Thẩm Nguyệt, cô ta ấn mạnh cô Thẩm Băng, lạnh giọng nói:
- Chị còn dám nói? Nếu như không phải tại chị, tôi cũng không phải ở lại bên cạnh Trầm Mạc, làm một cái bóng không hơn không kém. Chị vì sao đã đi rồi, còn quấn lấy ngài ấy không buông?
Thẩm Băng bị ép đầu xuống đất, cô ngửa cổ, tự đẩy thông mạch máu, nói giọng bình tĩnh:
- Chị còn dám nói không sao? nếu như không phải vì chị, ngài ấy cũng sẽ không biến tôi thành bản sao của chị, ngày ngày ôm ấp nằm bên cạnh mà gọi cái tên Thẩm Băng! Bất cứ chuyện gì tôi làm bây giờ cũng là vô dụng trong mắt ngài ấy, chị biết không??
Thẩm Băng mím môi, cuối cùng nói:
- Tôi không có, tôi đã không còn quan hệ với anh ta nữa!
Môi Thẩm Nguyệt run lên, cô ta cắn chặt răng, bàn tay lần mò thả ra, luồn xuống phía dưới, sang bên trái nơi đang đập thình thịch, lên giọng:
- Thẩm Băng, chị quên rồi, chúng ta tuy hai mà một, là tôi đập theo nhịp tim của chị mà sống, cảm xúc đó, chẳng lẽ tôi còn không nhận ra?
Ánh mắt Thẩm Băng biến đổi, cô nhìn Thẩm Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta lộ ra vẻ mặt này, bất đắc dĩ dời tầm mắt sang nhìn Kỷ Từ Mặc phía xa.
Đúng là cô có cảm xúc khác... nhưng thật sự... không phải là dành cho Trầm Mạc... Anh ta... vốn đã không còn trong tim cô từ lâu nữa rồi...
Đúng lúc này, đột nhiên từ bên cạnh phát ra tiếng hét, làm Thẩm Băng ngạc nhiên nhìn qua. Chợt thấy... Thời Cảnh Thường đang lao xuống vực!