- Ngoan lắm, đi đi! - Mạnh Huyền Chân dứt lời, Mạc Lệ liền đứng lên rời đi, lúc ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại.
Mạnh Huyền Chân nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cậu em gọi điện cho anh bảo anh và Mạc Lệ cùng tới, cô ấy biết tin em còn sống, đã khóc rất nhiều!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, gật đầu đáp:
- Em biết, lúc nãy thấy giọng cậu ấy lạc hẳn! Cảm ơn anh, Huyền Chân, bao năm nay ở bên cạnh, đã thay em chăm sóc Lệ Lệ!
Mạnh Huyền Chân cười hắt ra một hơi, nói:
- Là anh cảm thấy có lỗi thôi, em không cần phải cảm ơn. Nói đến cùng, là anh đã lừa dối em!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, lên tiếng:
- Người lừa em còn ít sao? Anh là bạn của Thời Cảnh Thường, giúp anh ấy là chuyện đương nhiên. CHỉ là... lúc mới biết, em không ngờ đến anh cũng như vậy!
Hứa Sơ Sơ lúc đầu còn không tin Mạnh Huyền Chân đã tiếp tay với Thời Cảnh Thường lừa cô, nhưng sau mọi việc, điều đó vẫn là sự thật. Chẳng thể nào chối từ được.
Bởi vậy, cô đã chấp nhận từ lâu rồi. Bây giờ nghe anh ta thừa nhận, cũng không còn mấy biểu tình như trước nữa!
Mạnh Huyền Chân cúi đầu, nói:
- Anh với Thời Cảnh Thường là từ nhỏ lớn lên bên nhau, mẹ của cậu ấy cũng là mẹ của anh! Vậy nên, xin lỗi... không thể chọn lựa khác được.