Bầu trời trên cao đã chuyển sang màu xám, những hạt nước nhỏ li ti lại rơi xuống, các điều quen thuộc báo hiệu một cơn mưa sắp xảy đến, làm Hứa Sơ Sơ bất giác cau mày.
Tại sao lần nào cô đến đây cũng mưa hết vậy, ông trời đùa cô sao? Đã mấy lần rồi chứ?
Đột nhiên một ,ảnh kí ức vụt qua trong đầu, Hứa Sơ Sơ nhớ đến nó, không kiềm chế được nhếch môi nở nụ cười khổ!.
Cô nhìn bia mộ của mẹ mình, lên tiếng:
- Mẹ, mẹ còn nhớ không? Ngày này 3 năm trước, cũng mưa như vậy. Lúc đó, trời mưa, con thì ướt, nhưng mà, đã có người đến và che mưa cho con. Năm nay, hình như lại không được như thế nữa mẹ nhỉ?
- Người đó vô tình mà hữu ý che chở cho con suốt trong cơn mưa nặng hạt, khiến con tham lam cái ôm ấm áp của anh ấy, thế nhưng.. bây giờ anh ấy lại trở thành kẻ thù của con, là người mà con sắp sửa phải đối mặt trên 2 chí tuyến khác biệt! Thật buồn cười phải không mẹ?
- Có lẽ, cả đời này... con sẽ không được anh ấy ôm trong lòng lần nào nữa. Dù trời có mưa, anh ấy cũng không thể nhớ đường để đến đây và che ô cho con nữa rồi!
Cơn đau như truyền đến từ từng sợi dây thần kinh trong tế bào não, khiến đầu cô như muốn nổ tung. Rốt cuộc là cô bị gì thế này?
"Tí tách" "Tí tách"
Những hạt nước to nhỏ bắt đầu rơi xuống, che lấp đi tầm nhìn của Hứa Sơ Sơ, khiến người cô trong giây lát ướt một cách nhanh chóng.
Cơn đau bên trong càng bộc phát dữ dội hơn, đến mức khiến cô la lên:
- AAAAA..... AAAAAA............
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, quằn quài nằm trên đất, không có cách nào để xoa dịu đi cơn đau đang tàn phá từ bên trong.
Ánh mắt cô bắt đầu mờ dần, trí thức gần như mơ hồ sắp đóng lại, trong vô thức cô mở miệng, kêu hấp hối:
- Có ai không? Làm ơn.... cứu tôi...
Trước khi mắt hoàn toàn nhắm đi, điều cuối cùng Hứa Sơ Sơ thấy, chính là một người đàn ông mặc vest đen đứng trước mặt cô, bị nước mưa che nhòa đi thân ảnh, trên tay anh ta... cầm một cây dù, cẩn thận che cho cô trong cơn mưa.