Thẩm Nguyệt càng để lộ nụ cười trên miệng mình hơn, lên tiếng:
- Tôi không cần biết anh ta có thù oán thế nào, hay là anh ta đã kết hận bao nhiêu, nhưng viêc anh ta làm Sơ Sơ thành ra thế này là sự thật. Vì thế, hơn ai hết Thẩm Nguyệt không mong anh ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
- Cho nên, Tổng thống, anh đừng nói với tôi như kiểu Thời Cảnh Thường cũng tội nghiệp! Anh tội cho anh ta vậy ai sẽ tội cho Sơ Sơ của tôi?
Thẩm Nguyệt dứt lời, cô tự mình đứng lên, chỉnh trang lại quần áo trên người, như muốn đi ra ngoài.
- Nhưng như thế cũng thật ngông cuồng rồi, lại chẳng để ai vào mắt, đúng thật là kiêu ngạo!
Sở Bắc cười nhếch mép, trả lời:
- Cô ta là lão đại hắc bang, còn không có quyền được kiêu ngạo sao?
Người tài xế: "..."
Cũng đúng ha! Người ta có tiền lại có quyền, có tiếng lại có sắc, không kiêu ngạo được à?
Đột nhiên có tư tưởng kiếp sau muốn đầu thai làm con gái a~
Sở Bắc híp mắt, nói:
- Loại người như Thẩm Nguyệt, ăn nói có lẽ khó nghe, làm kẻ thù chắc chắn chết rất sớm, nhưng ở phương diện bạn bè, cô ta sẽ là một người bạn tốt!
Một kẻ đứng trên vạn người không dưới người nào như cô ta, đến cả anh còn không sợ, còn điều gì có thể khiến cô ta bận tâm nữa đây?
Thế mà cô ta vẫn vì Sơ Sơ làm nhiều việc như vậy, không tiếc tâm tư. Điều này chỉ có thể giải thích, cô ta là một người bạn tốt. Theo lẫn nghĩa đen và nghĩa bóng!