Hứa Sơ Sơ nói chuyện với Lang Thiên không được mấy câu thì biên tập viên vào kêu bọn họ. Cả hai cùng đi ra ngoài, bắt đầu tham gia quay hình buổi phỏng vấn.
------...-----------...------------...------
Ở bên ngoài, trong một chiếc xe ô tô Limo đen, Sở Bắc ngồi trên ghế đằng sau, đối diện anh, không ai khác chính là Thẩm Nguyệt!
Thẩm Nguyệt: "..."
Thế méo nào cô lại ngồi ở đây chứ? Còn là trước mặt Tổng thống nữa?
Thẩm Nguyệt nghe tin Hứa Sơ Sơ trốn về Trung Quốc, cô liền dùng máy bay riêng của mình bay về đây, không thể tin được là lúc đến trước cổng đài truyền hình lại đụng trúng Sở Bắc. Và thế rồi, cô lên xe anh ta!
"...."
Không biết tại sao mình lại lên đây nữa. Tổng thống Trung Quốc thì quan tâm gì đến cô mà muốn mời cô lên chứ!
Không biết lúc đó trong đầu nghĩ gì mà đồng ý nữa. Cạn lời thay luôn!
- Thì ra thời gian qua, là cô chăm sóc Sơ Sơ! Con bé được một lão đại có tiếng tăm như cô trong hắc đạo bảo bọc, chả trách tôi lại không tìm được tung tích gì.
- Tổng thống, tôi không phải không muốn nói cho anh biết, nhưng mà... anh chắc là muốn nghe chứ? Bởi vì theo suy nghĩ của tôi, chuyện mà Sơ Sơ đã trải qua trong 3 năm đó, không phải ai cũng có can đảm để nghe hết!
3 năm qua, Thẩm Nguyệt là người luôn bên cạnh chăm sóc Hứa Sơ Sơ, tất cả mọi chuyện cô đều chứng kiến. Và nếu như phải nói ra, thì cô nhất định sẽ cho người muốn nghe một lời khuyên. Đừng nên nghe!
Cho dù cô là kẻ lạnh lùng máu lạnh sống trong hắc đạo lâu năm, thì.... khi chứng kiến những chuyện xảy ra với Hứa Sơ Sơ, trong thâm tâm vẫn dâng lên chút đau lòng cùng tức giận. Thậm chí đã có lúc cô phẫn nộ đến mức muốn thay Hứa Sơ Sơ trả thù!