- Huyền Chân, anh sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao?
Mạnh Huyền Chân bình thường là người rất ồn ào, nơi nào có anh xuất hiện đều rất náo nhiệt và vui tươi. Anh hài hước và biết cách gây cười, vậy nên cô chưa bao giờ thấy một Mạnh Huyền Chân ủ rũ như thế này. Đây không phải con người mà cô biết.
Thấy anh vẫn im lặng, Mạc Lệ tiếp tục lên tiếng:
- Tại sao lại như vậy! Tại sao lại như vậy chứ? Sơ Sơ! Hứa Sơ Sơ!!!!
Mạc Lệ ngửa đầu thét với trời, bầu trời trong xanh hôm ấy, không biết có ai nghe thấy tiếng thét ai oán của cô hay không. Những giọt nước mắt tuôn trào trong nỗi đau đớn vô tận, hoàn toàn tan vào trong không trung.
----------...--------------------...--------
Sở gia, tại một căn phòng nhỏ...
Sở Bắc đứng quay lưng, nhìn người đàn ông quen thuộc đang nằm trên giường với những dải băng quấn quanh người.
Anh mím môi, ánh mắt vô cùng sắc lạnh, lên tiếng với người phía sau:
- Tiếp tục tìm, tìm đến khi nào thấu được xác của con bé, thì tôi mới tin nó đã chết! Nghe rõ chưa?
Âm thanh của anh vô cùng âm u, nghe như từ Diêm La vọng về, mang đầy nỗi đau thương và sự phẫn nộ.
Người đàn ông đằng sau cúi đầu, trong thâm tâm cũng đau buồn không kém, đáp:
- Vâng! Tôi biết rồi!
Nói xong, người đó cũng lui ra ngoài. Đúng lúc mở cửa lại phát hiện Tưởng Vy Vy đang đứng đó. Cô ra hiệu im lặng cho anh ta, rồi nhấc chân nhẹ nhàng bước vào.
Tưởng Vy Vy lại gần Sở Bắc, luồn tay qua eo anh, chợt, một giọt nước ấm nhỏ lên bàn tay trắng nhỏ của cô, trong chốc lát, mắt Tưởng Vy Vy cũng cay xè.
Cô áp mặt vào lưng Sở Bắc, nhưng không lên tiếng. Bây giờ, cô chẳng biết nói gì cả. Ngay cả khi cô là một nhà tâm lí, có thể đưa ra hàng ngàn câu an ủi, thế nhưng, lại không biết nói gì ngay lúc này, với một người đàn ông đang khóc vì đau khổ, cô... biết làm gì đây?
Sở Bắc run người, anh nắm chặt tay, mím môi ngăn giọt nước mắt đang chảy dài xuống, trong đầu, vẫn còn nhớ hình ảnh kia.
Hình ảnh người con gái, ngồi trên ghế nhắm mắt, vẻ mặt bình thản nở một nụ cười kì lạ, và rồi.... một viên đạn, gâm sâu vào trong đầu của cô.
Hình ảnh người con gái mà anh yêu thương nhất, đã ngã xuống đất trong vũng máu đỏ tươi, mái tóc dài, tung bay lần cuối cùng.... rồi đáp xuống. Tất cả.... hóa thành tro bụi.