Câu nói tiếp theo làm Hứa Sơ Sơ bất ngờ, mắt cô cay xè, ngay lập tức nổi lên một màn nước mỏng. Nỗi uất ức kiềm chế đột nhiên tuôn trào, không cách nào có thể diễn tả nổi.
Cô mím môi, nhẹ lắc đầu, như muốn nói là không sao.
Thời Cảnh Thường, anh đang ở đây rồi, em không còn sợ gì nữa... Dù là anh tới trễ hay sớm, em... vẫn cảm thấy ... cảm thấy... yên tâm... Bởi vì anh đã ở đây rồi!
"Pằng" - Một tiếng súng bắn đột ngột vang lên. Viên đạn từ trong nòng súng của Hà Như thoát ra ngoài, bay nhanh qua mái tóc của Hứa Sơ Sơ, trực tiếp chạm xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, cùng với tiếng thét của một người con gái theo bản năng.
- Thời Cảnh Thường, đừng có nói nhảm nữa, hãy vào vấn đề chính đi! Nếu không, ta không chắc viên đạn tiếp theo sẽ đi lệch hướng một lần nữa đâu! Nó sẽ vào thẳng đầu cô ta đấy!
Da đầu truyền đến cơn tê dại, Hứa Sơ Sơ bất lực nhìn Thời Cảnh Thường, tay chân cô thậm chí còn không thể cử động.
Tay người đàn ông vô thức siết chặt, ánh mắt anh như trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó giảm đi mấy độ.
Sau một lúc, Thời Cảnh Thường chớp mắt, nhìn Hứa Sơ Sơ, bắt đầu lên tiếng:
- Mẹ anh, bà ấy tên Thời Bạc Na! Là một người phụ nữ Trung Quốc. Bà ấy nghèo, nhưng có lòng tự trọng và rất lạc quan.
- Sau khi sinh anh ra, không thành công được nhận vào Kỷ gia, bà ấy đã mang anh theo tới Trung Quốc, tự lập nghiệp nuôi sống chính mình. Làm một bà mẹ đơn thân dũng cảm.
- Năm anh 10 tuổi, vì một lần nghỉ học ở trường, bà ấy đã mang anh theo tới Hà gia, để đảm bảo chắc chắn anh sẽ không lang thang đâu đó một mình. Nhưng rồi.... anh đã không hề biết, hôm đó chính là ngày tàn của Hà gia!
- Đêm hôm ấy, trong khói lửa mịt mù, anh không hề tìm được mẹ mình, hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy, chính là một người đàn ông đã chính tay bắn phát súng kết liễu sinh mệnh của bà... Kẻ đó, chính là Hứa Mạnh Trưởng!