- Cậu cũng không nên độc mồm như vậy, bà ta dù là con riêng dơ bẩn thì vẫn là người có trí thức cao siêu. Hà gia có đứa con như thế mà vẫn không xem trọng, đúng là lạ đời!
- Chính vì mình là con riêng nên mới nảy sinh tư tưởng muốn bu bám vào Hứa Hấn Trung để nâng cao bản thân mình lên. Nếu không phải Hứa Mạnh Trưởng năm đó đuổi được bà ta đi, thì có lẽ bây giờ Hứa gia đã nhập làm một với Hà gia rồi!
Mạnh Huyền Chân gật đầu, tán thành câu nói của Thời Cảnh Thường. Chính vì nỗi bức xúc bị ghét bỏ từ nhỏ đến lớn mà Hà Như mới quyết tâm xây lại một Hà gia để tự nắm chủ bằng quyền hành của mình, nhưng thật không may, bà ta lại muốn đụng vào Hứa gia để làm việc đó.
Người đàn ông ngồi trước mặt anh đây, không đụng thì thôi, đụng tới thứ anh ta xem trọng rồi thì coi như xong, cả ông trời cũng không cứu được bà ta! Cho đến giờ, anh chưa từng gặp kẻ nào thủ đoạn tàn nhẫn như Thời Cảnh Thường, một khi đã ra tay, có mà đã lên thiên đường, cậu ta cũng có thể đào mộ cho rớt xuống lại địa ngục!
Người đàn ông này, đích thực đáng sợ hơn vẻ bề ngoài nhiều!