- Sơ Sơ đã về rồi, anh còn ngồi đây làm gì?
Sở Bắc đưa tay lên vuốt ve tóc cô, anh hơi nghiêng đầu qua ngửi mùi thơ trên người Tưởng Vy Vy trong phút chốc, đáy lòng dãn ra không ít, tùy tiện đáp:
- Em qua đây làm gì? Tính tò mò vẫn không bỏ sao?
Có nhiều người, 20 tuổi là độ tuổi thanh xuân, đáng lẽ phải vui chơi thỏa thích, nhưng Hứa Sơ Sơ thì khác, cô không phải cô bé 20 tuổi bình thường, lớn lên trong một gia đình bình thường, cô là người đứng đầu, là tương lai của đất nước, vậy nên cô cần trưởng thành một cách nhanh chóng, mới có thể tồn tại được ở nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này.
Tưởng Vy Vy là nhà tâm lí, cô từng điều trị cho rất nhiều người, trong đó có không ít những người làm trong Nhà nước, những đứa trẻ với độ tuổi còn nhỏ nhưng tương lai phải trở thành chính trị gia, hoặc là một người nắm quyền điều hành cả một thành phố to lớn.
Cô biết một thứ, rằng những người đó, họ rất sợ chính bản thân mình, họ luôn nghĩ bản thân mình như một quái vật, khác với kẻ bình thường, vậy nên tách biệt mình với thế giới. Họ trải qua quãng thời gian thơ ấu không có niềm vui, xung quanh bủa vây bởi những thủ đoạn, âm mưu, tranh đoạt... nó ép họ sống một cuộc sống ghê tởm mà người ngoài không thể nào hiểu được.
Có lẽ đó cũng là lí do khi cô gặp Sở Bắc, cô lại đồng cảm với anh nhiều như vậy, anh là tổng thống, áp lực đè nặng hơn gấp trăm lần, anh lạnh lùng và không có nổi một hơi ấm nếu đứng gần. Thế nhưng, cô vẫn yêu một người đàn ông như anh, bởi khi cô tiếp xúc, cô mới biết anh tuyệt với đến mức nào.
Đối với trường hợp của Hứa Sơ Sơ, phải nói là trường hợp đặc biệt đầu tiên cô từng gặp. Một cô bé với thần kinh thép được đào tạo từ nhỏ. Cũng có lẽ trong máu chảy nguồn gen từ quân nhân và quý tộc của Tô gia mà nó mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, mới có thể vượt qua tất cả mà lớn lên.
Cô chắc chắn thời thơ ấu của Sơ Sơ không tốt đẹp hơn Sở Bắc là bao, cũng phải sống trong chuỗi tháng ngày người không ra người, ma không ra ma, phải cố hết sức trưởng thành nhanh chóng, phải tôi luyện năng lực và phải sống nhiều mặt như thế nào. Điều đó, thực sự rất kinh khủng. Huống hồ, Hứa Sơ Sơ chỉ là một cô gái, một cô gái tốt xứng đáng có một cuộc sống tốt.
Có lẽ mọi thứ sẽ vẫn đen tối cho đến khi Thời Cảnh Thường xuất hiện, cô dám chắc cậu ấy chính là người đã cứu rỗi Hứa Sơ Sơ, là người đã cho cô ánh sáng và mục đích sống.
Chỉ có khi Sơ Sơ bên cạnh người mà nó yêu thương, con bé mới được là chính mình, sẽ không e ngại điều gì cả.
Cô ấy sẽ tuyệt đối... không cho chấp niệm của mình xảy ra chuyện. Kéo anh ấy ra xa, càng xa bóng tối càng tốt, chính là điều mà Hứa Sơ Sơ muốn làm.
Sở Bắc ôm lấy Tưởng Vy Vy, anh tựa cằm lên đầu cô, lên tiếng:
- Em từng nói, trong mọi chuyện, đều có lựa chọn, vậy tại sao Sơ Sơ lại không đưa ra lựa chọn nào tốt cho mình hơn một chút được chứ? Nó ích kỉ đến mức chỉ biết lựa chọn nào là tốt cho người nó yêu mà thôi!