- Anh Vĩ Sâm không làm gì em cả, em có thể thề! Lúc đó, thực sự là em chỉ có ý định mời anh ấy ăn cùng thôi! Không có ý gì khác!
Anh ta lớn hơn đương nhiên cô phải gọi bằng anh rồi! Có gì mà nói "thân mật chứ"??
Cô liếm môi, nói lại:
- Được rồi, thư ký Vĩ!! Mọi chuyện thật ra không phải như anh thấy đâu, lúc đó, anh ấy biết chuyện của hai chúng ta rồi, nên em muốn dùng thức ăn hối lộ anh ta thôi! Chỉ vậy thôi!
Thời Cảnh Thường nghe Hứa Sơ Sơ giải thích, vẫn im lặng không lên tiếng, xung quanh Hứa Sơ Sơ lại như giảm thêm mấy độ, lạnh lẽo đến khó tả!
Hứa Sơ Sơ nói xong, lại một tràng im lặng kéo dài, điều này khiến cô thấy không thoải mái. Anh không phải nên nói gì đó sao? Cứ im im cô thật sự chẳng biết anh đang nghĩ gì!!!
- Anh không thích em ăn cùng người đàn ông khác.... ngoài anh. Cũng không thích em gọi tên người đàn ông khác theo cách bình thường! - Thời Cảnh Thường nói tiếp.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Quách tờ heo?? Thế nào là không được gọi tên người đàn ông khác theo cách bình thường??
Thư kí Vĩ? Anh Vĩ Sâm? Có cái gì là bất bình thường không hả?
Thời Cảnh Thường vừa nói vừa bò chậm lại người Hứa Sơ Sơ, giọng trong đêm vang lên trầm thấp:
- Anh càng không thích em ở cùng người đàn ông khác! Nói chuyện quá nhiều cùng người đàn ông khác! Ăn cùng, uống cùng..... tất cả đều không được gần quá 1m!!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Nghe một tràng.... chẳng biết nên nói gì cho ngầu nữa!!
Cô bị Thời Cảnh Thường ép người trườn tới, theo bản năng lùi ra phía sau, càng lùi càng hoảng sợ. Trong phút chốc, đã đụng phải đầu giường, lưng áp vào mặt tường lạnh giá.