Giọng nói của Thời Cảnh Thường vẫn trầm thấp ổn định thế nhưng người phụ nữ trung niên đứng trước mặt vẫn nghe ra trong đó có đôi chút không vui, làm việc bên cạnh anh nhiều năm, cũng không phải bà không biết tâm trạng anh vui buồn thất thường thế nào.
Dì Tầm nói xong, cũng không dám làm thêm gì, bà cúi gập người, chào Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ, sau đó vội vã ra về.
Cô nhìn anh, ánh mắt có chút kì lạ, nói:
- Dì Tầm chỉ là quan tâm em, anh đừng khó chịu với dì ấy!
Thời Cảnh Thường gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong chén của Hứa Sơ Sơ, không nhanh không chậm đáp:
- Bà ấy quan tâm nhưng cũng tò mò, dù nó nhỏ hơn thì vẫn là có chứ không phải không. Đôi khi sự tò mò nhỏ đó cũng làm khó dễ cho em đấy!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô bặm môi không lên tiếng, nếu không phải lúc nãy là do anh giải vây giúp, cô cũng thật sự không biết phải đối phó thế nào với bà ấy. Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ lại cúi đầu xuống ăn tiếp.
Ăn cơm xong, cô về phòng tắm rửa một chút, sau đó trèo lên giường nằm.
Đêm mẹ cô mất, cũng có trăng, đêm ba cô nói cô có em gái, cũng có trăng, đêm cô với Thời Cảnh Thường .... cũng có trăng...
Hầu như những đêm cô buồn, hay là cô khóc, cũng đều là có trăng. Ánh trăng tựa như soi sáng sự yếu đuối bất lực của cô trong mọi việc, càng như ở bên cạnh vỗ về, không cho nỗi cô đơn buồn tủi chiếm đóng.
Hứa Sơ Sơ tựa một tay lên gối, nằm nghiêng nhìn ánh trăng soi sáng ngoài cửa sổ, phảng phất xuống nền đất lạnh giá, không hiểu tại sao, thâm tâm lại nổi lên loại dự cảm không lành.
Cô sống trong chiến tranh đã nhiều năm rồi, cũng đã quen với việc bản thân bận rộn đương đầu với khó khăn, bây giờ đột nhiên thấy thấy Thời Cảnh Thường đã chấp nhận cô, một cách... quá dễ dàng... Điều đó khiến Hứa Sơ Sơ không kịp thích nghi....
Không biết tại sao, sự thuận lợi này... lại như bình yên trước một cơn bão, làm lòng cô bất an không thôi. Thật sự....
- Trước mặt người ngoài, chúng ta vẫn là mối quan hệ chú - cháu, nên tôi không thể thân mật với em hơn bình thường, nhưng khi chỉ có hai người, em không cần đề phòng tôi, có thể gọi tên cũng không sao.
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô ló đầu nhìn lên, vểnh môi trả lời:
- Không đề phòng? Anh tưởng em là thỏ sao? Nghe lời sói dễ dụ như vậy?
Đúng thật, Thời Cảnh Thường rình rập như sói, chẳng biết lúc nào sẽ nhào lên ăn thịt con thỏ non như cô, cô mà buông lỏng đề phòng nữa, có mà chết ấy!
Đêm hôm đó, vầng trăng sáng... chiếu thẳng vào hai thân ảnh ôm nhau ngủ say trên giường, không chói lòa, nhưng đủ để biến nó thành một bức tranh đẹp không tả xiết!
Nghĩ lại, lần đầu trăng chiếu sáng, là vào một đêm tối, hai người ở hai đầu cánh cửa, đứng đối lưng với nhau. Còn bây giờ... khoảng cách giữa họ gần như là không tồn tại.... đến nỗi ....vầng trăng ấy... cũng không có cách nào chen vào...