Hứa Sơ Sơ nghe tiếng gọi mình, cô mở mắt, thở dốc, nhìn người trước mặt, cô lên tiếng nói:
- Em... bị hạ thuốc... làm ơn... đưa em đi!
Mạnh Huyền Chân vuốt tóc đã ướt một mảng của cô ra đằng sau, anh đứng dậy bế bổng Hứa Sơ Sơ lên, quay đầu đi ra ngoài.
Lạnh lùng quăng lại một câu:
- Giữ lại mạng cho hắn ta!
Hai người vệ sĩ cùng nhau gật đầu, bọn họ nhìn người đàn ông đang dính trên tường, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến người khác khó thở.
Mạnh Huyền Chân bế Hứa Sơ Sơ chạy thật nhanh đến một căn phòng đặt sẵn trên lầu, anh để cô nằm trên giường, rồi rút điện thoại ra xem.
Đã hơn 20' kể từ khi anh gọi Thời Cảnh Thường rồi, lúc đó vừa chạy thục mạng tìm Hứa Sơ Sơ vừa nói cho cậu ta, không biết bây giờ đã đến nơi chưa.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Huyền Chân để Hứa Sơ Sơ ở trong phòng, anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, đưa điện thoại lên tai nghe, muốn gọi cho Thời Cảnh Thường.
Thế nhưng, trước mắt bỗng tối sầm, một thân ảnh cao ngất che chắn toàn bộ mọi ánh sáng, đứng thẳng trước mặt Mạnh Huyền Chân, âm u lên tiếng:
Nhìn cô gái nằm trên giường, Thời Cảnh Thường liền bước lại, anh lay mặt cô, gọi nhỏ:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ trong cơn mê mang, nghe giọng nói quen thuộc, cô nhanh chóng mở mắt, khi nhìn thấy người đàn ông mà nội tâm đang tìm kiếm, vui mừng đến thốt lên:
- Chú.... chú về.... rồi!
Thời Cảnh Thường thấy sắc mặt Hứa Sơ Sơ không ổn, da lại nóng như lửa đốt, anh thầm mắng, lên tiếng: