- Tôi có phải con gái hay không, nên là con gái như thế nào còn chưa đến phiên anh quản, buổi tiệc đó tôi sẽ đi, nhưng là đi một mình, tôi không quen đi với người lạ, đặc biệt là người lạ có sở thích biến thái đi lần mò số điện thoại của người khác! Anh kiếm người khác đi!
Lang Thiên đầu dây bên kia nghe liền nhướng mày, anh híp mắt nói:
- Được thôi, nhưng mà tôi với em là nam chính nữ chính của lớp, nên cũng có lúc em phải đi bên cạnh tôi thôi!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô bỏ đũa xuống chén, liếm môi lên tiếng:
- Tôi vẫn không biết tại sao đây là tiết mục của lớp tôi mà anh lại có ở trong đây nhỉ? Không phải anh ra trường rồi sao? Lớp tôi cũng đâu phải không có con trai, càng không thiếu thốn đến mức phải đi mời cựu sinh viên về diễn?
Lang Thiên ngồi dựa người ra sau ghế, nhàn nhã đáp:
- Dù với lí do gì thì tôi cũng diễn nam chính rồi, em đừng nên chối bỏ tư cách của tôi nữa. Năng lực của tôi rất tốt, sẽ không làm em thất vọng đâu!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nhìn miếng trứng vẫn chưa được ăn, quyết định bỏ điện thoại xuống bàn, bật loa ngoài lên nghe, rồi hai tay cầm chén lên ăn tiếp, vừa nói:
- Thắng bại tại kĩ năng, tôi đương nhiên biết điều đó, phán xét ngoại hình của con người không phải thế mạnh của tôi nhưng nhận xét về tính cách thì không tồi chút nào đâu! Tôi... rất ghét kiểu người như anh! Anh biết không?
Hứa Sơ Sơ thật sự không thích Lang Thiên, đơn giản là bởi vì cô ghét hắn. Đừng nói là nhìn, nghe giọng thôi cũng đã ghét rồi! Ngay từ lần đầu gặp đã ghét, cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác ghét cay đến vậy!
Nếu có người hỏi cô vì sao cô không thích Lang Thiên, thì cô sẽ bảo là vì cô không thích anh ta! Ghét cũng cần lí do sao??
Hứa Sơ Sơ nói xong, không đợi Lang Thiên đáp lại, cô vươn tay bấm nút tắt đi, không tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa đó nữa!
Có những con người, nên biểu hiện rõ để họ còn biết mình ghét họ, đặc biệt là biến thái!
-----------...-----------...-----------
Lang Thiên ngồi trên ghế, nhìn chiếc điện thoại nằm trên bàn mà cười thầm, Hứa Sơ Sơ, quả thật là một cô gái ngông cuồng, dám cúp điện thoại của anh.
Lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào, ông cung kính đưa cho Lang Thiên một tập giấy, sau đó lui ra ngoài.
Lang Thiên nhìn dòng chữ trong đó, nhíu chặt mày.