Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô nghi hoặc nhìn lên lầu, rốt cuộc là Thời Cảnh Thường bị cái gì vậy, chẳng hiểu anh khó chịu thứ gì nữa, con người đâu mà kì quặc!
Hứa Sơ Sơ ngẫm nghĩ một lúc rồi quay lại với đống dâu tây của mình, anh ấy thì có khi nào bình thường đâu chứ, để ý gì cho mất công!
Đến tối, dì Tầm làm một số món ngon cho Hứa Sơ Sơ ăn, cô lên gọi nhưng Thời Cảnh Thường không đáp lại, nghĩ là anh đang làm việc thế nên cũng không làm phiền gì nữa.
Hứa Sơ Sơ nhìn lên trần nhà, một ngôi nhà to thế này, một mình chú ấy sống, không cô độc sao? Hằng ngày, đi đi về về, tối lại ở một mình, cuộc sống như vậy không nhàm chán?
Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô dọn được vào đây ở luôn, có phải là quá thần kì không nhỉ? Nên được lưu luôn trong sử sách Hứa gia mới phải!
Hứa Sơ Sơ ngồi nói nhảm một chút thì thấy Vĩ Sâm đi xuống, nhìn đống thức ăn được bày ra trước mắt, cô lại một lần nữa lên tiếng gọi:
- Thư kí Vĩ!
Vĩ Sâm vốn muốn đi về, nhưng nghe Hứa Sơ Sơ kêu mình, anh liền đi thẳng qua.
Nói thật lòng, Hứa Sơ Sơ cảm thấy khá thích Vĩ Sâm, anh là người trầm tính nhưng không lạnh nhạt giống như Thời Cảnh Thường, ngược lại, mỗi khi anh nói chuyện, chất giọng trầm ấm lan tỏa tạo cảm giác rất dễ chịu, tựa như một người hàng xóm thân thiện, càng như một người anh trai dễ mến vậy!
Hứa Sơ Sơ là con một, cô không có em trai hay anh trai, hoặc là chị gái, em gái, cô một thân một mình lớn lên, lại không thích tiếp xúc với người lạ, làm bạn với đống kiến thức từ khi còn nhỏ, thế nên rất khao khát có được một người mang cho cô cảm giác tình thân.
Vậy nên, khi cô gặp Vĩ Sâm, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, dù là chuyện không lớn, nhưng anh luôn mang đến cảm giác dễ chịu và thoải mái, khiến cô cảm thấy an toàn, không như bao người ngoài kia, thực sự như một người anh trai đáng tin cậy vậy.